Tống Bách Dương tự xưng pheromone của hắn có mùi như ánh nắng.
Nói thẳng ra thì pheromone của hắn không có mùi. Thế nhưng khi hắn giải phóng pheromone, nhiệt độ xung quanh tăng lên, càng lan toả thì không khí càng ấm áp.
Năm lớp mười một, Chu Trì Tự chuyển vào lớp Tống Bách Dương.
Nghe nói cậu ấy lạnh lùng, dè dặt và khó hoà đồng.
Có người từng nhìn thấy cậu ấy cãi nhau một trận với Tống Bách Dương. Sau đó, hai người tan đàn xẻ nghé mà chẳng vui vẻ gì.
Vào một đêm mưa đông ở bến xe buýt, Tống Bách Dương vô tình gặp được Chu Trì Tự ngồi ôm lấy đầu gối bên cạnh biển dừng xe.
Toàn thân cậu ướt đẫm. Pheromone mùi mưa lành lạnh lặng lẽ lan tỏa rồi hòa vào không khí ẩm ướt, nhiệt độ xung quanh bến xe bắt đầu giảm mạnh dưới tác động của nó.
Tống Bách Dương ngập ngừng lại gần. Bỗng có một bàn tay nắm lấy góc áo của hắn.
Hắn nghe thấy Chu Trì Tự vô thức lẩm bẩm: “Lạnh quá.”
“Tống Bách Dương.” Chu Trì Tự rùng mình, toàn thân cậu run rẩy không ngừng, khóe mắt đỏ hoe: “Cho tôi mượn một ít… Pheromone của cậu được không?”
CP: Tống Bách Dương × Chu Trì Tự (Alpha pheromone mùi nắng hoạt bát, tích cực × Omega pheromone mùi mưa lạnh lùng, xa cách)
Từ khoá: ABO, bối cảnh học đường, góc nhìn từ top, yêu thầm thành yêu thật, nhẹ nhàng, ngọt ngào