Sau một hồi nghỉ ngơi, Tống Bách Dương không dám mồm mép nữa. Hắn mím chặt môi, vẻ mặt kiên quyết, quyết tâm sử dụng tất cả năng lượng hô hấp do mỗi tế bào trong cơ thể tạo ra để hoàn thành dự án vận chuyển vĩ đại này.
Chu Trì Tự im lặng đi về phía lớp học với Tống Bách Dương.
Đến cuối giảng đường, Tống Bách Dương lần nữa tiêu hao thể lực đến mức mệt mỏi lặng lẽ đặt bàn ghế trên tay xuống, sau đó hắn ngước nhìn bầu trời trong xanh.
Ánh nắng vàng rực chiếu vào cửa sổ kính tầng năm, giống như lớp bụi vàng bắn tung tóe trên bề mặt tường. Dưới tác dụng của trọng lực, các hạt bụi buộc phải rơi xuống, ánh sáng lập lòe biến mất trong không khí xung quanh, tựa như một giấc mơ hay một ảo ảnh.
Hắn đi đến hai kết luận đáng buồn…
Thứ nhất, lớp 11/1 ở tầng năm xa xôi hệt như bầu trời.
Thứ hai, bất kể giới tính đi kèm alpha có được ưu ái thêm thể lực hay không thì cũng đừng khoe khoang, bởi lẽ nó khiến người ta mệt gần chết.
Vì vậy, hắn thực sự không thể di chuyển nổi.
Nhưng vấn đề thể diện khiến hắn không biết phải nói với Chu Trì Tự thế nào, dù sao chính hắn cũng thề thốt với cậu rằng đây chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
May mắn thay, Tống Bách Dương tuyệt vọng đã nhanh chóng chờ đợi được vị cứu tinh: Giang Quân.
Lúc này, Giang Quân đang chậm rãi bước ra khỏi cầu thang. Hắn bước tới nắm lấy cánh tay cậu ta rồi thì thầm: “Giúp tao khiêng bàn lên.”
Tống Bách Dương tiếp tục nỗ lực: “Mày xem mày mới chuyển hai cái băng ghế, chưa phát huy được hết tiềm lực đâu. Mày có thể cống hiến nhiều hơn cho lớp mình, mình có hiểu không? Nếu là một alpha tuyệt thế thì mày giúp tao dọn đi nào.”
Giang Quân vui vẻ đồng ý. Cậu nhấc bàn lên rồi chậm rãi đi về lớp, khi đi cũng không quên nói với Tống Bách Dương: “Mày không cần gọi tao là alpha tuyệt thế…”
Tống Bách Dương: ?
“Gọi tao là ba được rồi.” Giang Quân mỉm cười.
Tống Bách Dương cười rồi mắng người kia: “Đồ điên.”
Sau một hồi chật vật khó khăn, mười phút sau, cuối cùng ba người cũng vinh quang bước vào cửa lớp. Dù đóng góp của hắn không được mọi người trong lớp ghi nhớ, nhưng Tống Bách Dương cảm thấy cả người mình đã thăng hoa, xuất thần. Thế nhưng Giang Quân nói với hắn đây là dấu hiệu của việc tiêu hao sực lực quá mức khiến toàn thân yếu ớt, kiệt sức.
Trong lớp không có ai, nhưng chiếc quạt trần cũ kĩ trên đầu kêu rè rè, Tống Bách Dương chỉ công tắc quay về vạch không, sau đó miễn cưỡng dùng chút sức lực cuối cùng để đặt chiếc bàn trở lại vị trí còn trống trong lớp học.
“Anh Tống, tao đi trước đây!” Giang Quân xua tay nói: “Mẹ tao còn đợi tao về ăn cơm!” Nói đoạn, cậu ta chạy thật nhanh.
Tống Bách Dương xua cánh tay mềm nhũn mà nói: “Đi đi, đi đi.”
Nhưng hắn vẫn phải nhanh chóng khịa thêm một câu: “Con trai ngoan.”
Hắn tin chắc Giang Quân sẽ không quay lại tranh cãi với mình vì cậu đang vội. Hơn nữa, trong mắt Tống Bách Dương, ‘vai vế’ là điều rất quan trọng, vì vậy hắn phải trả cho Giang Quân ‘vai vế’ của cậu ta.
Mãi đến khi không thấy bóng lưng cậu ta, Tống Bách Dương quay mặt định rời đi, lại ngạc nhiên phát hiện Chu Trì Tự vẫn còn ở trong lớp. Hắn đang định lên tiếng thì đối phương đã mở lời trước: “Cậu ăn tối ở căn tin sao?”
Tống Bách Dương gật đầu: “Ừ.”
Chu Trì Tự mím môi, sau đó hỏi như đã quyết định: “Vậy mình… Xuống căn tin ăn cơm chung nhé?”
Tống Bách Dương lại gật đầu: “Được thôi.”
–
Căn tin trường A càng ăn càng chán, chán ghét kinh khủng, nhìn chẳng ưa nổi, ghét mà không biết vì sao, càng đến đây càng khó chịu, một chán hai ghét ba mệt bốn cay đắng.
Tống Bách Dương và Chu Trì Tự không kịp đến căn tin vào giờ ăn, nên mấy món tạm chấp nhận được đã bị các học sinh sành ăn chọn hết. Mấy món còn lại toàn là ẩm thực ‘mix and match’ khiến các đầu bếp Á – Âu tân thời phải sốc, chẳng hạn như trứng chiên đậu nành với nấm mèo hay xúc xích xào thơm.
Ngoài ra còn có những loại không ‘mix’ gì cả, ví dụ như món xào hỗn hợp các loại cà chua, ớt xanh xào ớt đỏ.
Có lẽ mấy cô căn tin có khẩu vị đậm đà nên thường nêm muối với dầu như thể chúng miễn phí.
Lá rau có thể lười biếng tắm dầu và bơi lội.
Tống Bách Dương đi từ cửa số một đến cửa số tám, rồi đi ngược lại từ cửa số tám đến cửa số một, đi đi lại lại mấy vòng mà không chọn được món nào có thể bỏ vào miệng. Thế là hắn kéo Chu Trì Tự đi theo lên tầng hai căn tin.
Qua giờ cơm nên tầng hai không có nhiều người, nhìn xung quanh chỉ thấy mấy học sinh ngồi trên những chiếc ghế nhựa xanh lam trong căng tin.
Tống Bách Dương vừa đi vừa thản nhiên hỏi Chu Trì Tự: “Cậu thường ăn tối ở căn tin hay về nhà?”
Chu Trì Tự lắc đầu: “Hôm nay về nhà trễ quá.”
Tống Bách Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu đã từng ăn ở tầng hai chưa?”
“Chưa.”
Tống Bách Dương đề nghị: “Vậy mình ăn canh bò Lan Châu đi.” Hắn nghĩ tới điều gì đó, mỉm cười nói thêm: “Dù sao thì đây cũng là tầng hai, tôi nghĩ đồ ăn trên này được xem là ổn áp đấy.”
Chu Trì Tự nghe hiểu ý tứ thâm sâu trong lời Tống Bách Dương, dường như cậu đang nhẹ nhàng mỉm cười.
Tống Bách Dương vừa đi đến cửa sổ bán canh bò Lan Châu, ông chú bên kia đã bắt đầu nồng nhiệt chào đón hắn: “Bạn muốn ăn gì nào?”
Tống Bách Dương cười nói: “Dạ canh bò Lan Châu.”
“Ừ.” Chú nhanh chóng quẹt mười tệ từ thẻ ăn của hắn rồi quay sang hỏi Chu Trì Tự đang nghiêng sau Tống Bách Dương: “Còn bạn này thì sao?”
Chu Trì Tự đáp: “Giống cậu ấy ạ.”
Sau khi Chu Trì Tự quẹt thẻ xong, chú quay đầu lại gọi cô đứng bếp đang phụ trách nấu mì.
Giữa khung cửa sổ chỉ còn lại Tống Bách Dương và Chu Trì Tự im lặng chờ đợi.
Tống Bách Dương vốn không phải người ít nói, tính tình lại dễ gần, thế là hắn nhích lại rồi nhỏ giọng nói với Chu Trì Tự để những người bán không nghe thấy: “Biết tại sao lại gọi là canh bò Lan Châu không?”
Chu Trì Tự cũng tung hứng: “Tại sao?”
“E hèm.” Tống Bách Dương hắng giọng: “Tương truyền rằng đó là kết quả của sự hợp thể ‘mì Lan Châu’ với ‘canh bò Hoài Nam’.”
Chu Trì Tự hỏi lại: “Hương vị món này với hai món kia…”
Tống Bách Dương nghiêm túc nói nói: “Không hơn, có kém.”
Chu Trì Tự giật mình, sau đó nhanh chóng nhận ra Tống Bách Dương đã đổi vị trí của ‘có’ và ‘không’ trong câu gốc ‘có hơn không kém’. Cậu cúi đầu cười vô tri một lúc rồi đáp: “Tôi thấy giống ‘Sư Phụ Khang’, ‘Lãnh Đạo Khang’ với ‘Sư Phụ Canh’ ấy.”
Sư Phụ Khang (康师傅) là một hãng thực phẩm ở Trung Quốc nổi tiếng với mì gói. Các nhãn hàng nhái sản phẩm này sử dụng tên Lãnh Đạo Khang (康帅傅) và Sư Phụ Canh (庚师傅).
Tống Bách Dương nghe vậy cười lớn. Hắn không ngờ Chu Trì Tự thế mà cũng có phần hài hước như thế.
“Hai bạn ơi, mì xong rồi này!” Chú ở bên kia lớn tiếng nhắc nhở.
Tống Bách Dương vỗ vai Chu Trì Tự: “Mình đi ăn thôi.”
Chu Trì Tự kinh ngạc trước sự gần gũi bất ngờ của Tống Bách Dương. Khi đối phương bước đi, cậu chợt tỉnh táo rồi vội vàng đi theo.
Trên cửa sổ hẹp bày hai tô mì, nói là ‘canh bò’ nhưng thực chất chỉ có vài miếng thịt vụn rải rác, trông còn nhỏ hơn thịt thái hạt lựu trong mì bò Sư Phụ Khang.
Có thứ dầu đỏ nổi lềnh phềnh trên nước xúp, nóng hổi xộc vào mũi, kích thích vị giác người ta. Hành lá và cả đầu hành trôi nổi, mì sợi được cuộn thành hình quả núi, chân núi ẩn dưới đáy xúp dầu đỏ, đỉnh núi nhỏ xíu để lộ phía trên.
Mặc dù hơi tồi tàn nhưng đây có thể xem là tạo hình tốt nhất ở trường A – ngôi trường không thể mua nổi hàng ghế cho khán giả trong nhà thi đấu.
Khi ánh mắt Chu Trì Tự rơi vào tô mì, sắc mặt cậu hơi thay đổi.
Tống Bách Dương rất nhạy bén nắm bắt được cảm xúc của đối phương: “Sao vậy?”
“… Không sao đâu.” Chu Trì Tự lảng đi, hai tay cậu bưng bát mì rồi nói: “Mình tìm chỗ ngồi xuống trước đi.”
Tống Bách Dương cầm tô mì bằng tay phải đi theo Chu Trì Tự, dọc đường tạt ngang tủ khử trùng, hắn lấy hai đôi đũa bằng tay trái. Bọn họ tìm hai chiếc ghế đối diện với quạt điện rồi ngồi xuống, sau đó Tống Bách Dương đưa đũa cho cậu.
Chu Trì Tự nhận lấy: “Cảm ơn cậu.”
Tống Bách Dương ngồi trên ghế còn chưa nóng, chợt nhớ ra điều gì nên hỏi: “Cậu ăn canh không? Tôi đi lấy canh cho cậu nhé?”
Chu Trì Tự ngước mắt nhìn Tống Bách Dương, chớp mắt ngạc nhiên: “Đã ăn mì mà còn… Ăn canh hả?”
Tống Bách Dương ngơ ngác một lát, sau đó cười lớn vài tiếng: “Ừ quên mất, chỉ có mình tôi có sở thích kì lạ này thôi.” Hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Tôi đi lấy canh, cậu ăn trước đi rồi tôi quay lại ngay.”
Chủ Nhật có canh rong biển với trứng, cũng là món canh yêu thích của Tống Bách Dương trong bảy ngày. Hơn nữa, hắn vận động rất nhiều trong hội thao vừa rồi nên khát nước, bưng chén canh về mà hắn cứ vừa đi vừa hớp một miếng canh. Một lúc sau, hắn mới bàng hoàng nhận ra làm như thế không được lịch sự cho lắm.
Suy cho cùng, hắn đang ăn tối với đại thần Chu đứng đầu toàn trường, mà nhìn Chu Trì Tự là biết cậu vừa ngoan, vừa giỏi, vừa biết cách hành xử, chẳng hạn hắn vừa đưa đũa là cậu cảm ơn ngay. Nghĩ tới đây, Tống Bách Dương dời chén ra khỏi miệng để che đậy, hắn không hiểu sao bản thân mình đã quen phóng túng, ngang ngược mà lại bỗng kiềm chế trước mặt Chu Trì Tự.
Làm xong việc, Tống Bách Dương mới đủ tự tin để xem Chu Trì Tự đang làm gì.
Chắc là đang ăn mì rồi nhỉ? Món mình đề cử cũng được mà?
Tuy nhiên, vừa chạm mắt Chu Trì Tự là Tống Bách Dương ngơ ngác.
Dù vậy nhưng bước chân của hắn vẫn không dừng lại. Trong vài giây, hắn đã đến chiếc ghế đối diện Chu Trì Tự, ngồi xuống mà không cần suy nghĩ.
Cách một bàn nên Tống Bách Dương có thể nhìn rõ…
Chu Trì Tự đang tập trung nhạt hành lá bằng đũa.
Hành lá tự do rong chơi trên mặt nước vô cùng linh hoạt, dẻo dai; đôi đũa Chu Trì Tự cũng kiên trì đuổi theo.
Đũa trường A làm bằng sát vừa trơn vừa khó cầm, chú nấu mì lại thái hành lá thật nhuyễn, chắc để tô điểm thêm màu xanh.
Khó chịu nhất là cho dù cậu đã ‘bắt’ được hành lá, thế nhưng đầu đũa chưa kịp rời khỏi ranh giới miệng tô thì miếng hành đã vui vẻ dễ dàng thoát ra giữa hai chiếc đũa như một con cá chạch sống.
Sau đó, nó lại duyên dáng rơi vào trong nước lèo.
Nhưng Chu Trì Tự dường như không hề nản chí. Cậu lại cầm đũa lên bắt đầu vớt hành lá ra mép to, gắp lên rồi đặt lên bàn, hành lá rơi xuống giữa hai chiếc đũa nên cậu lại bắt đầu ‘câu cá’, cứ như vậy thành một vòng tuần hoàn.
Chu Trì Tự quá tập trung nên khi Tống Bách Dương ngồi đối diện, cậu cũng chẳng có phản ứng gì mà chỉ lo công việc trước mắt.
Hoá ra cậu ấy không ăn hành à?
Đây là lí do biểu cảm của cậu ấy hơi thay đổi khi vừa nhìn thấy tô mì?
Tống Bách Dương chợt cảm thấy buồn cười.
Đặc biệt là khi nghĩ đến đại thần Chu thường chạy đua với thời gian để học tập, bây giờ đang âm thầm cạnh tranh với hành lá bằng chính đôi tay từng đứng nhất trường; hắn gần như bật cười.
Có thể hắn chính là thủ phạm, dù sao hắn là người rủ Chu Trì Tự ăn mì, nhưng ai ngờ cậu lại không ăn hành chứ?
Hắn nhìn lên thì thấy trên mặt Chu Trì Tự có vẻ nghiêm túc. Đôi mắt cậu tập trung vào chất rắn màu xanh lơ lửng bên dưới, không chớp mắt nhiều như lúc bình thường nên hai hàng mi dày thỉnh thoải rung lên; trông chúng giống như bộ lông đen nhánh của một con chim sợ hãi, mệt mỏi trong giấc ngủ nông.
Khoan đã, lông mi của cậu ấy dài quá.
Nếu không nhìn kĩ hơn thì Tống Bách Dương sẽ không nhận ra.
Nghĩ đến đây, Tống Bách Dương cúi đầu ăn mấy miếng mì bằng tay phải, tay trái chống cằm và không khỏi nhìn chằm chằm đối phương.
Con người theo đuổi những thứ đẹp mắt mà không mỏi mệt, bản thân hắn cũng không ngoại lệ.
Thế rồi hắn phát hiện đôi mắt Chu Trì Tự có hai mí.
Cậu có một đôi mắt rất thanh tú, hẹp ở khóe mắt và rộng ở đuôi, điều này khiến đôi lông mày cậu càng trở nên sinh động hơn. Cậu ấy trắng thật, nhưng vẻ bề ngoài lại cách xa sự nữ tính.
Nếu tóm tắt ngoại hình của cậu bằng vài từ, Tống Bách Dương nghĩ đó là tinh tế, tươm tất và dịu dàng. Những từ này đều chuẩn khuôn mẫu khen ngợi cao nhất của dư luận dành cho một omega.
Khi nghĩ đến đặc điểm giới tính đi kèm của đối phương đến lần thứ ba, Tống Bách Dương cảm thấy mình sắp khờ đi vì mấy lời vớ vẩn của Giang Quân. Nhưng trong một giây, hắn thực sự muốn biết chuyện riêng tư về giới tính đi kèm của người bạn học mới này.
Có lẽ bản chất con người là thầm mong và tò mò.
Hắn đang suy nghĩ lung tung thì người đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh mắt bọn họ chạm nhau giữa không trung.
Hai đường cong của hàng mi đen dày được nâng lên trước đôi mắt hai mí đẹp đẽ, hình ảnh Tống Bách Dương được phản chiếu qua đôi lông mày sống động.
Trái tim Tống Bách Dương như ngừng đập.
Hắn vội vàng giả vờ như trùng hợp mà ngoảnh mắt đi, cúi đầu ăn mấy gắp mì để che đậy, nhưng điều hắn đang nghĩ trong lòng là…
Sao lần nào nhìn lén cũng bị bắt quả tang thế này?!