Trong lúc Tống Bách Dương đang ngơ ngác, mì ngập trong nước xúp dầu đỏ đã bắt đầu vón cục. Hắn cầm đũa khuấy đều để tách sợi mì ra, sau đó vui vẻ ăn mì, húp nước lèo, rồi một hơi uống cạn chén canh rong biển với trứng mà hắn vừa mang về.

Chu Trì Tự ở phía đối diện đang ăn mì thành từng gắp miếng nhỏ, trông tô của cậu có vẻ vẫn còn hơn nửa.

Vì đã đồng ý đi ăn với Chu Trì Tự, Tống Bách Dương cảm thấy nếu hắn về trước thì không hay. Thế là hắn ngồi chờ cậu, chẳng biết làm gì ngoài việc ngắm nghía đối phương. 

Nhưng lần này Tống Bách Dương đã thông minh hơn. Hắn nhìn cậu hai giây, sau đó nhìn sang mặt bàn một giây để tránh cho người đối diện có cảm giác hắn đang quan sát. 

Tống Bách Dương mới vừa đặt đũa xuống, Chu Trì Tự ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu ăn xong rồi hả?”

Hắn gật đầu: “Ừ.” 

Chu Trì Tự tiếp lời: “Vậy cậu chờ một xíu, tôi sẽ cố gắng ăn nhanh hơn.” 

Sau đó cậu cúi đầu tiếp tục tập trung húp mì, rồi lại ngẩng đầu lên khỏi hơi nước đang bốc lên: “Nếu bận thì cậu cứ đi trước, đừng đợi tôi.” 

Tống Bách Dương xua tay: “Không sao đâu, tôi không bận gì.” 

Thực ra, Tống Bách Dương vốn là người hoạt ngôn, nhưng người ta thường dạy lúc ăn với ngủ thì không nên nói chuyện. Để không làm phiền bữa ăn của đối phương, hắn cố gắng kiềm chế không nói lời nào; đợi mãi cho đến khi Chu Trì Tự chậm rãi nuốt xong sợi mì cuối cùng, hai người cùng nhau mang chén đĩa đến khu vực dọn dẹp rồi rời khỏi căn tin. 

Rẽ phải ở lối ra của quán ăn tự phục vụ là siêu thị trong khuôn viên trường. Hiện tại đang là mùa hè, siêu thị mở mấy chiếc máy lạnh mà ngay cả các lớp học của trường A cũng không đủ tiền bật. 

Cô bán hàng beta vừa trông coi việc buôn bán, vừa ăn dưa hấu, vừa xem video. Nhàn nhã thư giãn một hồi, cô dành ít thời gian để bấm số tiền giao dịch trên máy đọc thẻ tín dụng; nghe nói làm như vậy có thể kiếm chác thêm chút đỉnh. Công việc này nằm trong top mười công việc lí tưởng nhất trong tâm trí của nhiều học sinh.

Chu Trì Tự nói với Tống Bách Dương: “Tôi muốn mua chai nước, cậu uống không?” 

Tống Bách Dương xua tay: “Không cần đâu, cậu mua nhanh về nhanh, tôi đợi.”

Nói đoạn, hắn chui vào rèm siêu thị để hưởng thụ máy lạnh miễn phí một lúc. 

Quẹt thẻ trường xong, Chu Trì Tự bước ra với một chai nước nhựa trên tay. Cậu mở nắp chai mà không làm đổ một giọt nước nào, sau đó bắt đầu uống từng ngụm nhỏ. 

Tống Bách Dương theo sát phía sau lặng lẽ nhìn Chu Trì Tự. Hắn cảm thấy cảm cậu quá tao nhã, bởi lẽ nếu là hắn thì hắn sẽ ngửa cổ tu hết nửa chai; nước sẽ tươm ra từ khe hở giữa môi và miệng chai, chảy xuống cằm, lan ra khắp cổ áo đồng phục học sinh. 

Trên đường đi, Tống Bách Dương không khỏi nhiều chuyện: “Cậu không thích ăn hành hả?” 

“Ừ.” Chu Trì Tự suy nghĩ một lúc: “Nhưng tôi quên nói với chú.” 

Tống Bách Dương cười khúc khẽ: “Tại tôi, đúng ra tôi nên hỏi cậu có kiêng khem gì không.”

Nhưng Chu Trì Tự nói: “Không sao đâu. Tôi quên nói với chú thôi.” 

Tống Bách Dương nghĩ bụng rằng: Cậu ấy khách sáo quá.

Để giữ gìn sự tao nhã của mình, Chu Trì Tự tuân theo nguyên tắc uống ít và nhiều lần, vừa đi vừa uống hết một phần ba chai nước khoáng thành từng ngụm nhỏ. Cậu cụp mắt vặn nắp sao cho nắp phải vừa khít miệng chai, chợt thấp giọng: “Mì hơi cay.” 

Tống Bách Dương kinh ngạc: “Cay… Cay hả?” 

Chu Trì Tự nhắc lại: “Tôi thấy cay.” 

Hắn lại cảm thấy buồn cười: “Cậu không thích ăn cay à?” 

Chu Trì Tự gật đầu. 

Tống Bách Dương nhếch môi, chắp tay van xin nói đùa: “Xin lỗi cậu! Tôi không biết cậu không thích ăn hành với ăn cay, nếu biết thì tôi đã không rủ cậu ăn cái này rồi! Đại thần Chu đừng để bụng!” 

“Không có.” Chu Trì Tự nghiêm túc nhìn ánh mắt đối phương: “Cậu khen ngon nên tôi muốn ăn thử mà.” 

Tống Bách Dương ngơ ngác, có lẽ hắn không ngờ đối phương lại đáp lại lời nói đùa của mình với thái độ nghiêm túc như vậy. Hắn hơi ngạc nhiên, đang định đáp lại gì đó thì chợt nghe tiếng réo gọi quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.

Đó là bạn thân cùng bàn của hắn, Giang Quân. 

Hóa ra hai người bọn họ đã vô thức đi qua nhiều bậc thang để đến trước cửa lớp. 

Đôi lông mày Giang Quân nhíu lại, cậu ta vừa nhìn thấy Tống Bách Dương thì đã òa khóc: “Anh Tống, tao thi trượt rồi! Tao làm bài tệ lắm! Tao là kẻ thất bại trong học tập! Tao ngu quá! Tao làm mất thể diện alpha!”

Nói đến đây, cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó nên cay đắng nói thêm: “Anh Tống, tao đã rất tin lời nói dối của mày. Cái gì mà out top ba mươi, trượt xuống phòng thi số hai chứ? Cuối cùng chỉ có mình tao!” 

Tống Bách Dương bất ngờ: “Tao không out top ba mươi?!”

Giang Quân gật đầu trong nước mắt: “Ừ!” 

Tống Bách Dương không giấu được vẻ vui mừng, nhếch mép cười ngạo nghễ: “Hay quá hahaha!” 

Giang Quân: …

Hắn không cười nữa, mà nghiêm túc nói: “Đồng chí Giang, mày phải nhớ rằng những thứ đó không thể đánh bài mày; chúng là vật cản trên con đường thành công của mày… À không, phải là đá lót đường mới đúng.” 

Giang Quân vốn chỉ muốn than thở vài câu với Tống Bách Dương để an ủi tâm hồn chứ không mong hắn dạy đời. Từ năm lớp mười, Giang Quân đã trượt bao nhiêu kì thi tháng, vì vậy cậu ta đã dừng quan tâm đến thứ hạng từ lâu. Nỗi buồn trên mặt cậu ta bay biến, sau đó diễn theo Tống Bách Dương: “Cảm ơn đồng chí Tống.”

“Lần này ai đứng nhất lớp?” Tống Bách Dương hỏi ngay điều quan tâm nhất ngoài điểm số của bản thân: “Phương Văn Trạch hay Chu Trì Tự?” 

Nói đến đây, Giang Quân không còn buồn bã nữa. Ngược lại, nụ cười trên mặt chậm rãi hiện lên trên gương mặt cậu, như thể sống lại từ cõi chết: “Mày nghĩ thế nào?” 

Nhưng Tống Bách Dương chưa kịp đoán, Giang Quân đã không kiềm được hưng phấn mà tiết lộ câu trả lời: “Chu Trì Tự!” 

“Thật đó. Trước khi có kết quả là tao đã đoán được đại thần Chu sẽ đứng top!” 

Giang Quân vui mừng khôn xiết: “Tao đến văn phòng để xem kết quả rồi! Đúng thật đó! Hay quá, cuối cùng cũng có người đá bay Phương Văn Trạch. Tao ngứa mắt nó lâu rồi hahahaha!” 

“Thực ra tao từng mơ tưởng vị trí top một của nó, nhưng tao liên tục thất bạc. Khoảng cách trí tuệ giữa alpha và omega đã khiến tao phải chùn chân.” 

Vừa thay đổi chủ đề là đôi mắt Giang Quân đã bắt đầu lấp lánh: “Tuy nhiên, như câu nói của nhà văn vĩ đại Chính Là Tao: Không ai có thể mãi mãi đứng hạng nhất. Phương Văn Trạch có mạnh đến đâu thì cũng phải có ngày out top, cứ chờ rồi ngày ấy cũng sẽ tới.”

Ốc Tư Cơ (沃兹基) là tiếng lóng trên mạng của Trung Quốc để trích dẫn câu tự mình nói ra vì nó đồng âm với chính là tôi (我自己).

“Tao thấy Chu Trì Tự ăn đứt Phương Văn Trạch mười điểm mà còn sướng hơn cả khi mình đứng nhất nữa hahahaha!” 

Tống Bách Dương chân thành cảm thán: “Chu Trì Tự giỏi quá đi mất.”

Bấy giờ hắn mới nhớ mình về lớp với Chu Trì Tự, nhưng khi hắn quay đầu sang bên cạnh thì lại không thấy cậu nữa. 

Tống Bách Dương vô thức đưa mắt nhìn về phía ghế ngồi của Chu Trì Tự – hàng thứ năm bên tay phải, gần tường và cửa sổ – rồi lại thở dài. Đúng là đại thần có khác. Hắn nói chuyện phiếm với Giang Quân có mấy câu mà cậu đã tranh thủ về chỗ ngồi để làm bài tập.

Giang Quân phấn khởi cười rạng rỡ: “Đợi lát nữa cô chủ nhiệm in kết quả thi ra để dán lên bảng thông báo! Nói cách khác, tao sẽ sớm được chứng kiến thời khắc Phương Văn Trạch không còn đứng hạng nhất nữa! Cô mà muốn khen nó lên tận mây xanh ấy hả, chắc không được đâu hahahahaha!” 

Tống Bách Dương cũng mỉm cười gật đầu: “Nhưng mày vẫn phải đối mặt với thành tích thảm hại của mình.”

Giang Quân đáp lại: “Ngài cút đi, tao cảm ơn ngài luôn.”

Lớp mười một có tổng cộng ba tiết tự học buổi tối, nhưng trong lớp không có giáo viên trông chừng mà chỉ để học sinh tự học. Không phải nhà trường không muốn, thế nhưng trường khá nghèo nên không đủ tiền trả lương tăng ca cho các thầy cô.

Tiết đầu tiên vừa đi qua được một nửa thì cô chủ nhiệm Tôn Huệ Vân im lặng bước vào từ cửa sau lớp học. Cô dừng lại cạnh bàn Tống Bách Dương rồi đưa cho hắn hai tờ giấy. Hắn liếc ngang qua; đúng như dự đoán, đây chính là bảng xếp hạng kì thi tháng vừa rồi.

Bạn cùng bàn Giang Quân tò mò vươn cổ ra xem nhưng bị Tống Bách Dương đẩy ra. Hắn nhét bảng xếp hạng xuống hộc bàn, đồng thời hất cằm về bóng lưng giáo viên chủ nhiệm; ý của hắn là: Cô chưa đi đâu, mày lo làm thêm mấy bài đi, đừng để cô bắt được.

Lần này, Giang Quân hiểu được ẩn ý trong mắt Tống Bách Dương. Cậu ta quay lại ngoan ngoãn làm bài. 

Chủ nhiệm đi vòng quanh lớp thêm mười phút nữa rồi mới đi. Đúng lúc đó, chuông ra tiết tự học buổi tối đầu tiên vang lên. 

Khi ấy, Tống Bách Dương lấy hai tờ giấy dưới hộc bàn ra rồi sải bước đến phía cuối phòng học. Bảng thông báo của lớp nằm cạnh bảng đen ở bức tường phía sau. 

Dù đã biết trước kết quả, Giang Quân vẫn đi theo rồi lẩm bẩm: “Để tao được chứng kiến ​​khoảnh khắc tuyệt vời này, để tao được chứng kiến ​​​​Phương Văn Trạch ngã xuống!” 

Lúc này, Tống Bách Dương mới chọc chiếc đinh bấm bốn góc vào tấm xốp trắng của bảng thông báo lớp. Giang Quân chúi đầu vào, ánh mắt cậu ta đang tập trung vào hạng nhất…

Đó là Phương Văn Trạch. 

Giang Quân ngơ ngác.

Không! Cậu ta vừa đến văn phòng để xem kết quả, những giáo viên nhập liệu có thể xem được kết quả của cả lớp. Chu Trì Tự đứng nhất, Giang Quân chắn chắn mình không thể nhìn nhầm được.

Cậu ta nghi ngờ xem từng dòng một.

Chư Trì Tự không có tên. 

Danh sách vẫn không có tên Chu Trì Tự.

Cho đến dòng cuối cùng của trang thứ hai, vẫn không có tên Chu Trì Tự. 

“Lạ thật.” Giang Quân cau mày: “Anh Tống, sao trong bảng điểm này không có tên Chu Trì Tự? Điểm của mình còn có nữa mà, tại sao không có điểm của Chu Trì Tự?” 

Tống Bách Dương khẽ cau mày, nghiêm nghị nói: “Tao cũng để ý.”

“Hệ thống của giáo viên gần như không mắc lỗi khi xuất bảng điểm, cũng không thể thiếu hàng đầu tiên được?” Giang Quân bối rối: “Cái này quá đáng lắm luôn ấy? Quá đáng đến mức tao nghi ngờ cô cố tình xoá…” 

Tống Bách Dương nghe vậy chợt quay đầu nhìn Giang Quân. 

Cả hai đều không nói gì, nhưng cả hai đều hiểu ý tứ sâu xa hơn trong mắt nhau…

Đây thực sự đúng là chuyện Tôn Huệ Vân có thể nhúng tay. Suy cho cùng, trên bảng xếp hạng, hình như Phương Văn Trạch là người đứng nhất lớp trong kì thi tháng vừa qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play