“Không phải chứ?” Giang Quân tỏ vẻ ngạc nhiên. Cậu ta nhìn quanh không thấy bóng dáng Tôn Huệ Vân, sau đó nhỏ giọng phàn nàn vào tai Tống Bách Dương: “Mới kì thi tháng đầu tiên mà đại thần Chu đã bị cô chủ nhiệm ghim rồi hả?”
Tống Bách Dương ngập ngừng nói: “Khoan nghĩ tới thuyết âm mưu, lỡ như cô vô tình xóa đi khi in bảng điểm thì sao…”
Giang Quân nghe vậy mà nhăn nhó, lập tức nhíu mày nhìn Tống Bách Dương, ánh mắt mở to như muốn nói: cậu dám tin lời mình nói không?
Tống Bách Dương cũng im lặng một hồi.
Bởi lẽ Tôn Huệ Vân không phải là một giáo viên bất cẩn. Trái lại, cô là người tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Ví dụ, cô bắt tất cả những bạn gái để tóc mái dài phải vuốt gọn mái lên, nếu không vuốt được thì cũng phải kẹp sang hai bên, không được để mái che mất trán.
Ví dụ, cô không cho phép các bạn mặc đồ tự do, nhất là vào mùa hè. Các bạn phải mặc đồng phục học hè, đồng thời đó phải là một bộ hoàn chỉnh chứ không phải mặc áo đồng phục, quần tự do.
Một ví dụ khác nữa là mấy cô gái omega thích trưng diện thường lăn tăn về kiểu dáng và màu sắc của miếng dán chặn pheromone mình sử dụng. Có bạn từng sử dụng miếng dán màu vàng nhạt với hoạ tiết hoa cúc, sau đó Tôn Huệ Vân phát hiện ra rồi ban hành lệnh cấm.
Cô thậm chí còn dành ra năm phút trong tiết sinh hoạt chủ nhiệm chỉ để nhấn mạnh rằng trong lớp của cô, miếng dán chặn pheromone phải là miếng dáng trong suốt, không màu, với cả các bạn nữ không nên lãng phí thời gian cho việc ăn mặc.
Những yêu cầu chi tiết đến không thể lặt vặt hơn của cô gần như nhìn thấu tâm tư của học sinh.
Nếu có khả năng Tôn Huệ Vân vô tình xóa kết quả của Chu Trì Tự khi sắp xếp bảng biểu, theo tính cách của cô, cô sẽ kiểm tra trước khi in, rồi kiểm tra lại thêm một lần nữa trước khi giao bảng xếp hạng cho Tống Bách Dương.
Vị trí đầu tiên lại rất dễ thấy, đồng thời cũng là vị trí dễ để lại ấn tượng sâu sắc. Nếu Tôn Huệ Vân mà kiểm tra kĩ lưỡng thì cô càng không nên mắc phải sai sót này – để học trò cưng của mình đứng nhất thay cho một người khác, ít nhất trong mắt những học sinh không biết gì thì là như thế.
“Haiz, tao trông chờ cái gì chứ? Sao cô có thể để trò cưng đừng hạng nhì được…” Giang Quân đưa tay vỗ nhẹ vào trán Tống Bách Dương: “Anh Tống, tự nhiên tao nhớ lại chuyện này, mày còn nhớ hồi năm ngoái có lần Phương Văn Trạch không đứng nhất không? Đợt ấy còn chẳng in bảng xếp hạng…”
Được Giang Quân nhắc nhở, Tống Bách Dương cũng nhớ lại sự việc đó.
Đó là lần duy nhất trong cả năm học Phương Văn Trạch không đứng nhất lớp.
Tuy nhiên, sau kì thi tháng đó là kì thi liên trường của tám cơ sở đào tạo khác nhau. Vì hai kì thi chỉ cách nhau một tuần, Tôn Huệ Vân nói trước lớp rằng kì thi chung đang đến gần nên trường không in bảng xếp hạng kì thi tháng để các học sinh xem. Sở dĩ phải làm như thế để không làm mất tinh thần của những học sinh thi không tốt, đồng thời để không để những học sinh làm bài tốt phổng mũi.
Cô kêu gọi các bạn hãy yên tâm chuẩn bị cho kì thi tiếp theo, thắng không kiêu bại không nản.
Tôn Huệ Vân nói có lí, mất đi một bảng xếp hạng kì thi tháng cũng không có gì to tát cả. Vì thế nên Tống Bách Dương và Giang Quân chưa từng để bụng.
Tôn Huệ Vân vẫn khen bài làm và cách giải đề của Phương Văn Trạch, nhưng lần ấy cô lại không nói: “Lần này đứng nhất lớp mình vẫn là Phương Văn Trạch”.
Cho đến ngày hôm sau, khi Tống Bách Dương đến văn phòng của Tôn Huệ Vân để lấy thư nhà trường gửi phụ huynh, vô tình đụng phải giáo viên chủ nhiệm đang ngồi trên ghế văn phòng với vẻ mặt nghiêm khắc, còn Phương Văn Trạch đứng trước mặt. Cậu học sinh cúi đầu không nói gì, mặc cho cô giáo la rầy.
Chuyện này xảy ra vào học hai năm lớp mười cách đây vài tháng, Tống Bách Dương không còn nhớ được từng câu từng chữ của Tôn Huệ Vân. Hắn chỉ nhớ loáng thoáng cô nói thế này với Phương Văn Trạch:
Lần này em thi cử quá tệ. Biết tại sao lần này tôi không in bảng xếp hạng cho cả lớp xem không? Thành tích của em cực kì xấu, tôi cực kì thất vọng. Tôi mong là lần sau em sẽ phát huy như bình thường.
Lần đó, Phương Văn Trạch đứng hạng hai. Hóa ra trong mắt Tôn Huệ Vân, không đứng nhất có nghĩa là cậu ấy không ‘phát huy như bình thường’.
Tống Bách Dương kể lại chuyện này cho Giang Quân.
Giang Quân là người yêu ghét rõ ràng, tính cách hèn nhát của Phương Văn Trạch lại càng khiến cậu ta ghét cay đắng hơn: “Ai mà có ngờ trò cưng của Tôn Huệ Vân cũng có ngày này.”
Cậu ta lắc đầu không nói nên lời: “Tao ghét mấy tiếng Toán của cô quá chừng.”
“Đừng.” Tống Bách Dương nghiêm túc thuyết phục đối phương: “Toán học chẳng làm sai điều gì, đừng lấy kết quả thi đại học ra để giỡn hớt.”
“Hừm.” Giang Quân nghe xong thì thở dài rồi gật đầu: “Biết rồi, biết rồi, tao phải học hành chăm chỉ.”
Cậu ta khựng lại một chút, không khỏi phàn nàn với đối phương: “Nhưng thế này thì thật có hơi quá đáng đấy anh Tống. Mày nghĩ đi, may mà Phương Văn Trạch đứng nhất nên Tôn Huệ Vân có thể tự hào in bảng điểm cho lớp mình xem, chứ nếu có một ngày nó không đứng nhất, bảng điểm lớp mình cũng bay biến luôn nhỉ?”
Lời nói vô tình nhưng hóa ra lại là một lời tiên tri, bởi lẽ sau khi phân ban Tự nhiên và Xã hội vào năm lớp mười một, Chu Trì Tự, đại thần Khoa học tự nhiên, nhảy dù thẳng vào 11/1. Thế là vị trí nhất lớp của Phương Văn Trạch bị đe dọa nghiêm trọng.
Giang Quân vẫn không muốn để sự việc này trôi qua một cách tùy tiện: “Anh Tống, mày giả vờ như không biết âm mưu của Tôn Huệ Vân, nhắc nhẹ cô là bảng xếp hạng bị thiếu mất một người được không?”
Tống Bách Dương bất lực lắc đầu: “Vô ích thôi. Theo những gì tao biết về cô, cô sẽ đồng ý trước, sau đó giả vờ quên đến gần kì thi tháng tiếp theo, bỏ qua chuyện này luôn.”
“Thôi, mày về chỗ trước đi.” Tống Bách Dương trịnh trọng nói: “Để xem mai Tôn Huệ Vân hành xử như nào là biết ngay ấy mà.”
Tôn Huệ Vân dạy Toán. Trong tiết Toán ngày mai, theo thói quen của cô, trước tiên cô phải giải thích tình hình chung về kết quả thi tháng của lớp, sau đó mới tập trung khen ngợi Phương Văn Trạch. Khi đó, chỉ cần xem cô có khen Chu Trì Tự hay không là biết thái độ của cô với cậu ấy thế nào.
Giang Quân đơ mặt: “Ừ, mày nói đúng, có thể là tao nghĩ xấu thôi.” Cậu ta cau mày, chậm rãi bước về chỗ ngồi.
Trong giờ giải lao, Tống Bách Dương đi vệ sinh.
Hắn vẫn nghĩ mãi về chuyện này trên đường đi.
Vì sự việc này rất lạ, lại có liên quan đến Chu Trì Tự nên Tống Bách Dương không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Hắn thực sự mong giáo viên chủ nhiệm chỉ vô tình xóa đi hàng kết quả của Chu Trì Tự trong kì thi tháng, chứ không phải cố tình.
Nếu là trường hợp đầu tiên, con người khó tránh khỏi mắc sai lầm, ai cũng sẽ có thiếu sót trong công việc nên không cần phải đổ lỗi như thế.
Nhưng nếu là trường hợp sau thì càng nghĩ càng thấy quá quắt. Giáo viên luôn nhắc đến hạng nhất để khuyến khích các học sinh khác chăm chỉ học tập; cho dù người đứng nhất không được ưu ái, thì cũng không nên bị chèn ép ngầm như vậy.
Chu Trì Tự mới chuyển đến lớp này chưa lâu, cậu chưa quen với môi trường, các bạn cùng lớp cũng chưa biết cậu, nếu lại bị thầy cô lén nhắm tới thì sẽ quá… Haiz!
Khi nghĩ đến trường hợp thứ hai, Tống Bách Dương cảm thấy Chu Trì Tự sau này khó mà học tập thoải mái trong lớp. Hắn vừa rửa tay vừa khó chịu, như thể hắn chính là cậu ấy.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn hoảng hốt vô cùng. Sau khi đi vệ sinh, hắn vốn muốn bước vào từ cửa sau, nhưng giây tiếp theo lại chọn quay về lớp bằng đường cũ.
Hắn bước ra hành lang ngoài phòng học, đứng trước ô cửa sổ thứ hai. Qua khung cửa sổ, hắn chợt thấy Chu Trì Tự ngồi hàng ghế thứ năm tựa vào tường đang im lặng làm bài. Tờ giấy nháp dưới tay cậu dày đặc những công thức đạo hàm. Vẻ mặt cậu rất tập trung, ánh mắt cứ nhìn thẳng vào đầu bút đen, không bị ảnh hưởng bởi những cuộc trò chuyện ồn ào trong lớp.
Dưới ánh đèn huỳnh quang, làn da của Chu Trì Tự trắng đến mức gần như không có chút tì vết nào. Đôi mắt cậu ấy sáng, đen láy, lông mi cứ lên xuống theo tần suất chớp mắt.
Tống Bách Dương thấy vậy mà ngơ ngác. Đúng là khi người ta nghiêm túc làm gì đó thì trông càng đẹp trai và có khí chất hơn.
Nghĩ cái gì vậy trời?
Tống Bách Dương xua tan những suy nghĩ xao lãng, đưa tay lên rồi gõ ngón tay vào cửa sổ kính trong suốt.
Chư Trì Tự bên trong không đáp lại.
Có lẽ do cậu quá nghiêm túc làm bài nên không nghe thấy hắn.
Tống Bách Dương gõ cửa sổ thêm vài lần nữa, cuối cùng cũng ‘đánh thức’ bạn học phía sau cửa kính, nhưng không phải là Chu Trì Tự, mà là bạn cùng bàn của cậu ấy
Bạn cùng bàn vỗ vai Chu Trì Tự, chỉ về phía cửa sổ: “Có người đang tìm cậu.”
Chu Trì Tự nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt hơi bối rối.
Tống Bách Dương ở ngoài cửa kính mỉm cười rồi làm khẩu hình trông cực kì lố lăng: “Mở… Cửa… Sổ… Xuống… Đi…” Đồng thời, hắn dùng ngón tay chọc vào cửa sổ để ra hiệu cho đối phương mở chốt cửa sổ trượt.
Tống Bách Dương thấy lớp khá ồn ào, bọn họ lại cách nhau một cửa sổ nên Chu Trì Tự có khả năng nghe không rõ. Vì vậy, hắn không phát ra tiếng nào để tiết kiệm sức.
Chu Trì Tự hơi giật mình, vội đứng dậy mở khóa cửa sổ, sau đó quay lại chỗ ngồi rồi nhìn sang Tống Bách Dương.
Hắn chắp tay tựa nửa người lên bậu cửa sổ. Một lọn tóc nhỏ trên đầu cậu đang hướng về phía Tống Bách Dương; hắn ngước lên là đã thấy đường cổ và yết hầu cực kì rõ ràng: “Cậu xem kết quả thi tháng chưa?”
“Chưa.”
Chu Trì Tự nhìn thoáng qua thì thấy bảng thông báo của lớp đã chật ních người: “Bây giờ dông quá, khi nào hết giờ rồi tôi xem sau.”
Tống Bách Dương tự nhủ: Đúng là đại thần siêu cấp. Nếu là mình thì dù có đông đến mấy, mình cũng phải xem trước tiết tự học thứ hai cho bằng được.
“Cậu không xem cũng không sao.” Tống Bách Dương cụp mắt, sau đó lại lảng đi một lúc rồi mới quay sang nhìn Chu Trì Tự: “Tôi qua đây để nói cho cậu biết chuyện cái bảng xếp hạng… Có vấn đề.”
Hắn mím môi rồi nói: “Trên đó không có tên của cậu.”
Chu Trì Tự cũng ngạc nhiên: “Không có tên của tôi?”
“Ừ.”
Tống Bách Dương cảm thấy nói xấu giáo viên chủ nhiệm với bạn mới cũng không hay. Những gì hắn với Giang Quân nói chỉ là suy đoán chứ không phải sự thật, thế là hắn nhắc khéo: “Tôi không biết sao nữa… Có lẽ giáo viên chủ nhiệm đã vô tình sai sót khi in bảng xếp hạng?”
“Có gì…” Tống Bách Dương nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hơi ngơ của đối phương rồi chớp mắt: “Lát nữa tôi ghé văn phòng ông Lưu để mượn máy tính rồi xem bài thi, cậu đi với tôi không? Tôi sợ cậu muốn xem điểm, nhưng lại ngại vì mới chuyển lớp, chưa quen thân với các thầy cô?”
Tống Bách Dương giải thích đến là hợp tình hợp lí: “Cậu chưa về nhà ăn cơm nên chắc cũng chưa kịp xem điểm hả? Mặt sau bảng xếp hạng cũng không có tên, thôi thì ghé văn phòng với tôi đi. Nếu không là phải đợi hết tiết tự học buổi tối mới xem được. Chờ đến đó sốt ruột lắm, ai chứ tôi là nhịn không nổi rồi đó.”
Ông Lưu tên thật là Lưu Quốc Sinh, giáo viên môn Sinh học và là một alpha. Có lẽ vì lí do này mà dáng người ông cao hơn người bình thường một chút, đến mức cơ bụng tám múi sắp gom lại thành một, hóa thành một cục, chất đống trên chiếc thắt lưng da màu nâu đã nhiều năm chưa thay.
Trông ông phù hợp với hình tượng của mọi học sinh về một giáo viên trung niên. Ông thường mặc áo sơ mi xanh, quần đen, thích uống trà, tính tình hòa nhã, điềm đạm. Tiết học của ông cũng rất thú vị, bởi vì ông dạy môn Sinh học rất hay. Hồi năm ngoái, ông dẫn dắt một lớp điểm Sinh học luôn đứng đầu trong kì thi tháng. Nếu phải chỉ ra một khuyết điểm của ông thì có lẽ là mái tóc hơi thưa.
Tống Bách Dương với ông Lưu có mối quan hệ thân thiết, thân đến nỗi ở nơi riêng tư, hắn toàn gọi ‘ông Lưu’ nhưng đối phương không hề nổi giận.
Kì thi tháng tổ chức theo từng lớp, không riêng gì giáo viên chủ nhiệm, mà giáo viên bộ môn cũng có thể xem được điểm từng môn của mỗi học sinh, thứ hạng của lớp và thứ hạng của trường trên hệ thống chấm điểm. Bởi thế cho nên Tống Bách Dương, học sinh nội trú bị cấm tiếp xúc với các công cụ Internet, từ hồi lớp mười đã thường xuyên đến phòng của ông Lưu để xem điểm.
Chu Trì Tự cụp mắt xuống, im lặng một lúc rồi chân thành nói: “Cảm ơn cậu.”
Tống Bách Dương cười: “Có gì đâu mà cảm ơn? Lần này tôi thi Sinh không tốt lắm, không dám gặp ông Lưu luôn ấy. Nhờ cậu đi chung để buff can đảm cho tôi.”
Tống Bách Dương đứng thẳng dậy, liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Còn một phút nữa là vào lớp rồi, thôi hai mình đợi hết tiết nhé.”
Chu Trì Tự nghe Tống Bách Dương nói ‘hai mình’ thì không khỏi ngước mắt nhìn đối phương, sau đó quay mặt đi rồi gật đầu đồng ý: “Ừ.”