Tao thực sự không quen biết người ta

Bầu trời trong xanh với những đám mây trắng dày đặc như kẹo dẻo. Con đường nhựa đỏ quạch trên sân vận động ngoài trời được sưởi ấm bởi mặt trời. Không khí nóng bức của mùa hè từ từ bốc hơi trong những khe trống dưới mặt đất. 

Nhiệt độ mùa hè tạm dừng chân ngay tại hội thao mùa thu cuối tháng Chín ở khuôn viên trường. Lúc này, ghế khán giả đã chật kín người. 

“Anh Tống! Mày chạy xong cự li 4×100 mét rồi à?” 

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong làn sóng ồn ào, loay hoay tìm đường lọt vào tai Tống Bách Dương. 

Thế là Tống Bách Dương dừng lại. 

Phần lưng ướt đẫm gần hết. Vải đồng phục học sinh màu trắng bám sát vào người, in lên làn da của hắn. Mồ hôi trên mái tóc phản chiếu ánh nắng vàng, chảy dọc theo đường cổ cong cong rồi thấm vào cổ áo đồng phục màu xanh lam. Hai nút cổ áo ngay yết hầu được mở ra để tản nhiệt. 

Đương nhiên, thứ bắt mắt nhất là bốn chiếc huy chương vàng treo trên ngực hắn. Chúng lắc lư rồi va chạm nhẹ khi hắn bước đi, ánh sáng vàng lơ lửng tỏa sáng trong không khí trong suốt. 

Tống Bách Dương tìm kiếm âm thanh rồi đưa tay qua đầu để ra hiệu cho người kia nhìn về phía mình. 

Giang Quân bước về phía Tống Bách Dương. Vừa đến gần, cậu ta đã để ý ngay bốn cái huy chương vàng trên ngực hắn, thế là kinh ngạc thốt lên: “Địt, nhiều huy chương vàng quá vậy?! Tao – một con gà mờ môn Thể dục, chưa bao giờ thấy nhiều huy chương vàng đến thế!” 

Dù tai Tống Bách Dương đã quen với bầu không khí ồn ào tại hội thao, nhưng tiếng gào rú của Giang Quân ở khoảng cách gần vẫn khiến hắn khó chịu. Hắn lùi lại nửa bước, sờ vào tai: “Mày định khi nào mới sửa cái thói quen la hét này?” 

“Anh Tống, mày cũng biết tao là thành viên Đội Phát thanh trường mình.” Giang Quân nghe vậy mà còn tự hào vỗ ngực: “Nói chuyện phải tự tin mới được.”

Nói đoạn, Giang Quân nheo đôi mắt dưới cặp kính cận thị nặng: “Tao chưa bao giờ thấy nhiều huy chương vàng một lúc đến thế. Anh Tống, để tao nhìn cho rõ!”

Tống Bách Dương không đồng ý ngay. Hắn cười nhe răng, vẻ mặt rạng rỡ, kiêu ngạo, lại có phần hơi xấu xa. Tay phải hắn nắm lấy dải ruy băng xanh đỏ nối bốn chiếc huy chương vàng rồi huơ trước mặt đối phương. Kim loại va vào nhau do lực kéo của dải ruy băng, tạo ra âm thanh lanh lảnh.

Hắn hỏi: “Muốn nhìn à?” 

Giang Quân gật đầu như mổ thóc. 

“Gọi ba đi con.”

Giang Quân: …

Cậu ta mắng: “Mày cút đi.” 

Tống Bách Dương nghe cậu ta nói thế, lập tức nhấc chân định bỏ chạy, nhưng hắn lại bị Giang Quân tinh mắt nhanh tay kéo lại. 

Toàn bộ ghế đẩu được chuyển từ lớp học trên tầng năm cho mấy cô gái ngồi, nên hai người bọn họ ngồi trên bậc thềm bê tông của khán đài. Hai đứa nhóc hi sinh quần để tiếp xúc gần với bụi, nhưng đây là quần đồng phục nên chẳng ai tiếc rẻ gì.

Sau đó, không thèm Tống Bách Dương đồng ý, Giang Quân đã hành động. Với phương châm ‘tự mình ra tay, cơm no áo ấm’, cậu ta vơ lấy hết huy chương trên cổ Tống Bách Dương, nhìn xuống vài lần rồi ngẩng đầu lên, hướng chúng về phía mặt trời, rồi săm soi cả mặt trước lẫn mặt sau huy chương vàng. 

“Anh Tống, mày đúng là một trong những alpha có thể lực tốt nhất trường chúng ta!” 

Đôi mắt Giang Quân mờ đi như đang chìm trong ký ức: “Mày biết không, ngày xửa ngày xưa, tao ngây thơ nghĩ đến việc thể hiện tài năng trong hội thao, giành giải nhất để được ưu tiên chọn bạn đời. Ai mà có dè một bài thi tuyển sinh cấp ba lại giết chết ước mơ của tao…”

Tống Bách Dương khẽ cau mày: “Ai lại dùng ‘ngày xửa ngày xưa’ như vậy?”

Giang Quân: …

Bạn bè thân thiết mỗi lần gặp là mỗi lần cãi thành thói quen, Giang Quân không bực mình, lại còn tỏ ra thích thú. Cậu ta ước lượng chiếc huy chương vàng trên tay rồi hỏi: “Tao nhớ mày đăng kí thi hai môn mà hả? Sao có đến bốn huy chương vậy?” 

“Đoán xem?” 

Giang Quân bắt đầu phân tích rõ ràng: “Tao biết mày giỏi chạy nước rút nên đã giành chức vô địch chạy tiếp sức với chạy cự li 100 mét…” 

Một cái cau mày và nheo mắt khiến đôi mắt vốn đã hí của cậu ta càng trở nên nhỏ hơn. Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu vỗ nhẹ vào đùi rồi kêu lên: “Hoá ra mày thi giúp người khác hai môn?!”

“Không phải.” 

Tống Bách Dương mỉm cười giật lại huy chương vàng từ tay cậu bạn: “Lúc nhận giải, ngoài tao ra, ba bạn còn lại tham gia chạy tiếp sức trong lớp đều bận, bởi thế nên tao nhận thay.” 

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói thêm một câu: “Haiz, đâu có ngờ mấy cái huy chương nặng quá, tao đeo mà đau hết cả cổ…”

Giang Quân cạn lời: “Chắc là ngài đây đã kí Hiệp ước hòa bình Versailles.”

Versailles là một từ lóng tiếng Trung chỉ hành động tỏ ra khiêm tốn để tranh thủ khoe khoang (tiếng Anh là humble brag).

Tống Bách Dương cười lớn. 

Hai người cùng nhìn về phía đường nhựa đỏ xuyên qua lan can sắt. Những vận động viên khác đang đứng sau vạch trắng ở điểm xuất phát, chỉ chờ tiếng súng là bắt đầu ngồi để chuẩn bị chạy. Cả hai nhận ra từ làn một đến làn tám không có bạn bè trong lớp để cổ vũ, vì vậy nên bọn đều quay mặt đi. 

Cái miệng Giang Quân không thể bỏ qua cơ hội để phá vỡ sự im lặng: “À, tự nhiên tao nhớ ra chuyện này.” 

Cạu ta dùng cùi chỏ huých vào người Tống Bách Dương: “Học sinh siêu cấp xuất sắc mới chuyển sang lớp bọn mình tên gì ấy nhỉ? Ôi cái trí nhớ của tao, sao tao lại quên tên người ấy được chứ?” 

“Chu Trì Tự.” Tống Bách Dương nhắc nhở. 

“Ừ, ừ.” Giang Quân vội vàng gật đầu: “Chu Trì Tự, chính là cậu ấy. Vừa chuyển tới đã tìm mày, hỏi tao mày đi đâu, tao nói không biết là người ta quay đi ngay.”

Tống Bách Dương cụp mắt xuống. Hắn mơ hồ nhớ ra mình có lướt ngang qua Chu Trì Tự sau khi chạy tiếp sức. Đối phương không chủ động nói chuyện với hắn nên hắn cứ thế mà rời khỏi đường đua, quay trở lại khán đài để thoải mái chuẩn bị xem hạng mục thi đấu tiếp theo.

Ừ thì… Chu Trì Tự có liên quan gì đến mình? 

Cậu ấy tìm mình làm gì? 

Tống Bách Dương mải suy nghĩ đến nỗi không nhận ra nụ cười trên môi Giang Quân đã thay đổi. 

Giang Quân nháy mắt, bắt đầu trêu Tống Bách Dương: “Hay nhỉ, tao tưởng bọn mày không quen nhau, thế mà người ta lại chủ động tìm mày? Thì ra mày với cậu ấy đã quen biết từ trước sao?” 

“Tao thực sự không quen biết người ta, chỉ nghe đến tên thôi chứ chưa từng gặp ngoài đời. Tao còn chẳng biết Chu Trì Tự nổi tiếng trông như thế nào cho tới khi chia ban Tự nhiên với Xã hội.” 

Tống Bách Dương bất lực: “Gần một tháng kể từ khi cậu ấy chuyển sang lớp mình, mày có tin tao với cậu ấy nói chuyện chưa tới mười câu không?” 

“Vậy tại sao cậu ấy tìm mày?” 

“Giáo viên kêu người ta tìm tao, hoặc bạn cùng lớp kêu?” 

Giang Quân chậm rãi gật đầu, rõ ràng đã bị Tống Bách Dương thuyết phục: “Đúng! Mày nói có lí.” 

Cậu ta khựng lại một chút rồi chợt không thở dài: “Người ta trắng thật, cộng thêm gương mặt đẹp trai, lại còn học giỏi. Tao cảm thấy cậu ấy là mẫu hình lí tưởng của mấy cô gái.” 

Tống Bách Dương chậm rãi quay đầu nhìn Giang Quân rồi cười ý nhị.

Giang Quân cau mày nghi hoặc: “Gì hả, sao mày lại cười như vậy?”

Tống Bách Dương cũng gật đầu thở dài: “Có thể cậu ấy là mẫu hình lí tưởng của mấy chàng trai.”

“Cút đi.” Giang Quân đấm vào vai Tống Bách Dương, biết đối phương nói đùa, cậu ta giả vờ tức giận rồi nói: “Ông đây thích con gái.” 

Tống Bách Dương nhìn lên nhìn xuống Giang Quân, giọng nói có chút trêu chọc: “Tao đâu có nói mày, mày nhặng xị cái gì? Quê quá nên giận à?”

Sau một hồi trò chuyện, Giang Quân cạn lời đến lần thứ ba. 

Một lúc lâu sau cậu mới khịt mũi. Lần này cậu không nói rõ ràng và dõng dạc như thường lệ nữa, lời nói cậu ngập ngừng như mắc nghẹn trong cổ họng: “Biết đâu người ta là tình địch. Mày hiểu không?” 

“À…” Tống Bách Dương cố ý kéo dài âm, hắn cười mà như không.

Lúc này, Tống Bách Dương bỗng nhớ ra chuyện Giang Quân cảm nắng một cô gái.

Cậu ta sờ cằm, cuối cùng không nhịn được mà hỏi Tống Bách Dương: “Mày nghĩ cậu ấy là alpha, omega hay beta? Người ta thông minh, học giỏi, đẹp trai nên tao nghĩ là omega; nhưng người ta chơi thể thao cũng giỏi, cái này lại khiến tao nghĩ đến alpha…” 

Tống Bách Dương trả lời không cần suy nghĩ: “Đây là thời đại 5G, mày đừng rập khuôn như vậy.”

“Ừ.” Giang Quân trừng mắt nhìn Tống Bách Dương, sau đó lại tự lẩm bẩm: “Mày nói xem, nếu cậu ấy không phải beta thì pheromone sẽ có mùi gì nhỉ? Có phải mùi mấy bạn nữ thích không… Mùi gỗ tuyết tùng?” 

Tống Bách Dương nhún vai: “Sao tao biết được? Tao có quen cậu ấy đâu. Mày muốn biết thì tự hỏi người ta đi.” 

Trường Trung học phổ thông A đứng đầu thành phố của Tống Bách Dương là một trường trung học hỗn hợp ABO. Đây là những đặc điểm giới tính khác mà con người đạt đến trong lịch sử tiến hóa lâu dài. Vì vậy, alpha, beta và omega được xem là những giới tính đi kèm.

Giới tính đi kèm có tác động đến giới hạn trên của thể lực của một người. Nói một cách đơn giản, alpha tăng giới hạn trên, omega hạ thấp giới hạn trên, còn beta sẽ không thay đổi. Trí lực cũng có những ảnh hưởng tương tự, nhưng phát triển theo hướng ngược lại. 

Vì thế nên khi đặc điểm giới tính ABO lần đầu tiên xuất hiện trên cơ thể con người, nhiều người đã có định kiến. Đúng như Giang Quân vừa nói: A phải khỏe mạnh hơn O, còn O phải thông minh hơn A. Tuy nhiên, những khuôn mẫu này đã nhanh chóng bị phá vỡ bởi những A hoặc O với thành tích xuất sắc.

Bởi lẽ giới tính đi kèm chỉ ảnh hưởng đến giới hạn trên của thể chất hoặc trí thông minh trong thời gian đầu. Hơn nữa, xuất phát điểm của mỗi người là khác nhau. 

Vì vậy, đây là một quan điểm sai lầm. 

Cùng với xu hướng cởi mở, tiếng nói đòi quyền bình đẳng ABO ngày càng lớn hơn. Nhiều trường học chuyên biệt cho alpha, beta hay omega sụp đổ, được thay thế bởi các trường hỗn hợp ABO. Đồng thời, giới tính đi kèm đã trở thành quyền riêng tư của mỗi người.

Mặc dù việc sử dụng miếng dán chặn pheromone sau gáy có thể chứng minh một người là omega, nhưng việc hỏi người lạ về đặc điểm giới tính ABO vẫn là một hành vi bất lịch sự và thiếu tôn trọng. 

Hỏi về mùi pheromone cũng không ngoại lệ. 

Giang Quân chỉ có thể cười gượng: “Tao cũng không quen cậu ấy.”

“Nhưng tao chợt nhớ ra một chuyện rất nghiêm trọng!” Giang Quân không biết mình đã la hét bao nhiêu lần: “Tối nay công bố kết quả thi tháng à?!” 

Tống Bách Dương ‘ừ’ một tiếng. 

Miệng Giang Quân bắt đầu tuôn ra một chuỗi dài…

“Mày nghĩ con cưng chủ nhiệm Phương Văn Trạch còn được ngồi ở vị trí nhất lớp không? Tao nhớ đợt thi xếp lớp Tự nhiên với Xã hội, cả khối mình thi chung một đề, tổng điểm môn Khoa học tự nhiên của Chu Trì Tự cao hơn Phương Văn Trạch đến mười điểm, nhưng vì cậu ấy mới chuyển sang lớp mình nên trong bảng xếp hạng thành tích không có đại thần Chu.”

“Thực sự tao không thể chịu nổi Phương Văn Trạch, lúc nào cũng mong mỏi ai đó đạp nó khỏi cái ghế hạng nhất. Mày nói thiên vị, tao hiểu chứ. Chủ nhiệm lớp mình thích nó, tao cũng hiểu luôn. Thế nhưng chủ nhiệm lớp xem nó như con đẻ, lúc nào cũng như sợ lớp không biết cô thiên vị nó thì tao…” 

Nụ cười trên mặt Tống Bách Dương chợt nhạt đi rất nhiều: “Mày đừng than nữa, nghĩ đến tao vất vả làm lớp trưởng đi. Bọn mày có thể thoải mái yêu ghét rõ ràng, nhưng tao đang đứng giữa giáo viên chủ nhiệm với bạn bè đây.” 

Hắn cúi đầu đá văng mảnh giấy dưới chân: “Đừng tưởng tao không biết. Mỗi lần tao thay mặt cô nói cái gì là bọn mày lại chửi sau lưng tao.” 

Giang Quân cũng kinh ngạc vài giây, sau đó nụ cười trên mặt cậu tắt đi. Cậu ta đang định nói điều gì đó để an ủi đối phương, nhưng đúng lúc này chiếc loa lớn treo trên tường bắt đầu phát ra âm thanh chói tai… 

“Yêu cầu vận động viên các lớp tập trung tại sân trường để tham gia lễ bế mạc Hội thao mùa thu! Yêu cầu vận động viên các lớp tập trung tại sân trường để tham gia lễ bế mạc Hội thao mùa thu!”

Tống Bách Dương đứng dậy, phủi bụi trên người rồi vỗ vai Giang Quân: “Đi xuống thôi. Lễ bế mạc sắp bắt đầu rồi.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play