Tuy Giang Quân không phải vận động viên, nhưng cậu ta lại là MC của Đội Phát thanh trường. Vì vậy, cậu cũng cần phải tham gia lễ bế mạc hội thao.
Cả hai đi được một đoạn ngắn thì chợt nhận ra lãnh đạo nhà trường đã có lệnh phong tỏa con đường từ khán đài đến sân từ trước hội thao nhằm đảm bảo trật tự tại khu vực thi đấu. Nếu cả hai lề mề thêm một giây, bọn họ sẽ trở thành những ‘nhân vật máu mặt’ đến điểm tập kết trễ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Giang Quân và Tống Bách Dương nhìn nhau rồi quay người chạy như bay, một lần nhảy hai bậc xuống cầu thang nhà thi đấu, xuyên qua đám đông náo nhiệt, chạy một vòng dài đến giữa đường đua trên sân cỏ xanh.
Tạm dừng bước chạy, Tống Bách Dương vừa đi vừa nhìn xung quanh. Bọn họ học lớp 11/1 nên lớp không tập trung ở vị trí giữa sân, thế nên hắn nhìn về phía xa xa đường chạy hình bán nguyệt. Chẳng mấy chốc, hắn đã thấy cô chủ nhiệm Tôn Huệ Vân của lớp 11/1.
Tống Bách Dương lao thẳng về phía lớp mình
Giọng nói hổn hển của Giang Quân vang lên từ phía sau: “Mày… Mày ơi… Mày chạy chậm thôi… Tao… Đéo kịp… Mày… Mày gấp cái gì…”
Tống Bách Dương cố ý lùi về phía sau lớp, hơi thở hắn càng nhanh hơn.
Giang Quân theo sát nhảy vào hàng đứng trước mặt Tống Bách Dương. Cậu mệt quá nên cúi xuống lấy tay ôm đầu gối, thở hổn hển nhưng miệng vẫn không chịu im: “Mày… Mày con mẹ nó… Chạy nhanh thật…”
Tống Bách Dương hụt hơi nhưng vẫn khá tự mãn: “Tất nhiên! Tao chạy nước rút đâu phải dạng vừa. Đây là phẩm chất cơ bản của một alpha.”
Alpha Giang Quân – kẻ thua cuộc, cảm thấy mình như vừa bị bạn thân đánh vào tim một cái.
Hai người nói được với nhau mấy câu thì cô Tôn đứng đầu hàng bắt đầu bước xuống. Có vẻ cô thấy chán nên mới đi ‘tuần tra’, nhưng hễ thấy cô đến là các bạn không dám nói chuyện nữa.
Tống Bách Dương với Giang Quân ngoan ngoãn im miệng, thế nhưng vẫn làm mặt xấu và giao tiếp bằng mắt.
Giang Quân nhướng mày: Này, sao chủ nhiệm lại tham dự lễ bế mạc hội thao?
Tống Bách Dương chớp mắt: Còn bao lâu nữa thì lễ bế mạc mới bắt đầu?
Tuyệt vời, giao tiếp thất bại, mức độ ăn ý bằng không.
Tống Bách Dương nháy mắt để ra hiệu cho đối phương đứng thẳng, đừng để giáo viên chủ nhiệm bắt được. Sau đó, hắn lặng lẽ đứng đó chờ lễ bế giảng sắp tới. Lúc này, hắn cảm thấy chán vô cùng, nên bắt đầu ngó sang những người xung quanh.
Hắn thoáng thấy Chu Trì Tự mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng.
Câu đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là câu cảm thán khó hiểu của Giang Quân, rằng ‘người ta trắng thật’.
Tống Bách Dương lại nhìn về phía trước.
Chư Trì Tự quả thật rất trắng.
Mọi người đang đứng ở sân chơi khi trời đã chạng vạng. Ánh nắng hắt lên người Chu Trì Tự khiến nửa gương mặt cậu bị trói trong bóng tối, nửa còn lại chìm trong ánh sáng vàng rực. Làn da vốn đã trắng hơn người khác, bây giờ càng tương phản dưới quầng sáng mờ ảo của mặt trời, trông vừa ấm áp vừa tươi sáng.
Người ta trắng thật, như thể ánh đèn sân khấu chỉ chiếu vào gương mặt cậu khiến nó mờ mờ ảo ảo. Cái kiểu kì ảo như thiên thần có vầng hào quang mà nhân vật chính trong vở nhạc kịch đã nhìn thấy trong giấc mơ.
Cái kiểu trắng hồng mềm mại đó dễ dàng tạo cho người ta ấn tượng rằng cậu là omega. Mặc dù Tống Bách Dương vừa răn đe Giang Quân rằng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài là không ổn, nhưng khi nhìn thấy người kia, ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Tống Bách Dương là: Mình nghĩ cậu ấy là omega.
Dừng lại.
Tống Bách Dương buộc bản thân phải chấm dứt suy đoán vô lí này.
Chu Trì Tự trước mặt hắn lấy một tờ giấy nhàu nát và cây bút đen từ trong túi quần đồng phục ra, sau đó đi dọc theo hàng ngũ của lớp để yêu cầu những học sinh có mặt kí tên vào đó.
Tống Bách Dương không có việc gì làm, nên bắt đầu đếm xem phía trước có bao nhiêu người. Hắn đang đếm thì ánh mắt vô tình lại nhìn về phía Chu Trì Tự, bởi lẽ cậu càng ngày càng đi gần đến phía sau. Khi cậu đứng gần, hắn nhanh chóng nhận thấy chiếc huy chương vàng treo trước cổ đối phương.
Chắc là nhảy cao. Mình nhớ cậu ấy đã đăng kí thi nhảy cao.
Cậu ấy thế mà lại giành vị trí số một trong hạng mục nhảy cao.
Tống Bách Dương bước ra ngoài hàng nửa bước để không bị cái gáy Giang Quân phía trước che khuất, sau đó im lặng nhìn cậu.
Nhìn bề ngoài thì Chu Trì Tự chỉ cao một mét bảy bốn, cao lắm là một mét bảy sáu, nói chung là thấp hơn hắn rất nhiều. Đối với một alpha thì như thế là bình thường, nhưng đối với omega thì đã là rất cao.
Theo lí mà nói, vóc người cao liên quan đến khả năng nhảy cao. Như vậy, Tống Bách Dương càng có lợi thế ở hạng mục này. Tuy nhiên, trong lúc giáo viên môn Thể dục đang tuyển chọn, hắn lại thua Chu Trì Tự. Hắn nhìn cậu nhảy qua năm bậc, sau đó đánh bại cả bậc thứ sáu để vượt mặt các bạn ban trong lớp, giành được một suất trong hội thao.
Có phải vì cậu ấy ốm hơn nên dễ nhảy lên hơn không?
Tống Bách Dương chớp mắt. Trông cậu ấy khá ốm, vừa mảnh mai vừa trắng nên trông rất mong manh.
Nhưng ai ngờ người này thực chất lại là cán sự môn Thể dục?
Nhưng cậu ấy ốm thật.
Tống Bách Dương lại lặng lẽ thở dài một tiếng.
Vai của Chu Trì Tự trông nhỏ hơn hắn, eo còn nhỏ hơn cả vai. Bộ đồng phục học sinh không quá rộng khoác trên người cậu mà dư một đoạn ở hông, lơ lửng giữa không khí. Ánh mắt Tống Bách Dương rơi vào bụng đối phương rồi nhìn xuống…
Có thể chỗ đó của cậu ấy cũng không to như mình…
Đụ! Mình đang nghĩ cái đéo gì!
Tống Bách Dương gần như cắn phải lưỡi, câu nói sắp buột miệng đã bị ép xuống cổ họng, nhưng giữa môi răng vẫn còn một xíu âm thanh do ma sát. Hắn âm thầm khó chịu, nhưng không ngờ đối phương đã nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Bách Dương xấu hổ quay đầu đi.
Nhưng hắn có linh cảm Chu Trì Tự đã biết hắn đang nhìn cậu rồi.
Có lẽ vì hắn âm thầm so sánh hai người, sau đó bị phát hiện nhìn lén nên Tống Bách Dương chột dạ lắm. Hắn cúi xuống nhìn bàn chân, trừng mắt với bãi cỏ cho đỡ chán.
Ngay sau đó, một mảnh giấy nhàu nát với cây bút đen mở nắp được chuyền vào tay Tống Bách Dương.
“Cậu kí tên đi.”
Bên tai Tống Bách Dương vang lên một giọng nói trong trẻo, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Chu Trì Tự.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện ở khoảng cách gần, Tống Bách Dương ngẩn ngơ một lúc: “Ừ.”
Tống Bách Dương còn chưa quên ý nghĩ xấu xa vừa rồi, nên hắn xấu hổ không muốn giao tiếp với đối phương. Hắn cúi đầu, trải tờ giấy trong lòng bàn tay rồi tìm từ trên xuống dưới. Cuối cùng, hắn thấy tên mình ở dòng thứ mười ba, vừa định đặt bút kí tên thật đẹp thì bàn tay đột nhiên khựng lại.
Hắn vừa thấy chữ kí của Chu Trì Tự, trông đến là đẹp đẽ.
Nhìn thêm lần nữa thôi.
Ái chà, không chỉ đẹp, chữ kí này giống như được luyện mà thành ấy.
Vì vậy, Tống Bách Dương quyết định viết tên mình cẩn thận từng nét một. Tuy nhiên, do môi trường viết rất kém, ô vuông để kí lại rất nhỏ nên hắn ghi cái tên trông đến là ngả nghiêng, chẳng ngay ngắn chút nào.
Sau đó, hắn đưa lại danh sách cho Chu Trì Tự.
Cậu nhận lấy, nhưng lại không đi.
Hai người cứ nhìn nhau ở khoảng cách gần trong sự im lặng kì quặc.
“Bút của tôi.” Chu Trì Tự nhắc nhở.
“À, xin lỗi.” Tống Bách Dương chợt hiểu ra, vội vàng lấy cây bút đen trong túi ra đưa cho đối phương: “Tôi vừa kí tên xong, không để ý nên bỏ vào túi luôn. Xin lỗi cậu nhiều nhé.”
Chu Trì Tự cụp mắt xuống, nhận lấy nắp bút rồi đóng lại, sau đó nắm chặt bút: “Không sao đâu.”