Lúc này, chiếc loa treo trên tường lại bắt đầu kêu gào thảm thiết.
“Lễ bế mạc Hội thao lần thứ ba mươi tám của Trường Trung học phổ thông số Một thành phố A chính thức bắt đầu!”
“Đang tiến về phía chúng ta là lớp 10/1. Các em trông thật hào sảng, khí phách…”
Lễ bế mạc Hội thao thực ra không khác gì lễ khai mạc. Mỗi lớp xếp thành hai hàng, đi vòng quanh sân thể thao theo thứ tự các khoá các lớp trong mấy tiếng giới thiệu ngô nghê của MC.
Phần giới thiệu thậm chí cũng giống hệt lễ khai mạc, chẳng qua là sửa lại cách miêu tả từng lớp hoặc sử dụng lại mấy câu từ hội thao lần trước. Thôi thì tái chế cũng góp phần giúp bảo vệ môi trường.
Bấy giờ Tống Bách Dương mới nhận ra Chu Trì Tự đã di chuyển ra sau lưng hắn.
Nếu cậu ấy đứng trước mặt, mình có thể tận dụng thời cơ quan sát xem cậu ấy có dán miếng chặn pheromone cho omega ở sau gáy không, như vậy là xác định được giới tính đi kèm rồi.
Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong lòng Tống Bách Dương thì đã bị hắn bóp chết từ trong trứng nước.
Bởi vì nhìn chằm chằm vào gáy của bạn cùng lớp là một hành vi rất thô lỗ, bất kể giới tính đi kèm của người kia là gì.
Có lẽ các em học sinh đều có tâm lí đánh nhanh thắng nhanh đối với tiết mục này nên bước đi cũng rất nhanh, không lâu sau, đã đến lượt 11/1 chiếm ‘spotlight’.
Tống Bách Dương đi theo hàng một vòng rồi quay trở lại sân thể dục sau ít phút.
Tiếp theo đến phần phát biểu của hiệu trưởng.
Nếu đúng như Tống Bách Dương mong đợi, rằng hiệu trưởng ủng hộ môi trường xanh và tận dụng triệt để tinh thần tái chế, thì câu đầu tiên ông nói sẽ là…
Tống Bách Dương thầm nói trong lòng: Giữa mùa hoa quế thơm ngát này…
Cùng lúc đó, tại bục phát biểu ở giữa sân khấu, hiệu trưởng đĩnh đạc nói: “Giữa mùa hoa quế thơm ngát này…”
Quả nhiên đúng từng chữ một, Tống Bách Dương cúi đầu cười mấy tiếng vì tự thấy vui.
Giọng nói lớn của hiệu trưởng vang lên từ micro kém chất lượng, âm thanh cứ rè rè: “Trường chúng ta đã khai mạc Hội thao lần thứ ba mươi tám…”
Bỗng có một bàn tay từ phía sau vỗ nhẹ vào vai Tống Bách Dương, hắn bối rối quay lại.
Tay phải của Chu Trì Tự đang cầm một tấm thẻ, dùng lực hơi mạnh nên đầu ngón tay trắng bệch, chỗ gần khớp xương thì hồng nhạt. Cậu nhẹ nhàng nói: “Thẻ học sinh của cậu bị rơi.”
Tống Bách Dương ngạc nhiên.
Hắn nhìn xuống thì thấy bức ảnh được in ở góc trên bên phải thẻ – ảnh của hắn hồi lớp mười với cái đầu cạo trọc. Khi ấy hắn cười đến là vô tri, nhìn hơi ngu ngu, có lẽ là bởi khi ấy hắn vẫn chưa bị các môn Khoa học tự nhiên ở cấp ba hành hạ.
May mắn thay, do thời gian mà chất lượng hình ảnh đã mờ, màu sắc ở các cạnh cũng nhạt đi một chút. Thoạt nhìn, gương mặt sáng trông cũng rất gì và này nọ, nếu người ta chịu bỏ qua vấn đề hắn chụp ảnh thẻ mà cười lộ cả tám cái răng.
“Cảm ơn cậu!” Tống Bách Dương nhận lấy rồi nghiêm túc cảm ơn.
Chu Trì Tự thấp giọng nói: “Không có gì.”
Khi ngón cái của Tống Bách Dương chạm vào bốn ngón tay ở đầu kia của tấm thẻ, Chu Trì Tự chưa kịp buông ra. Trong nháy mắt, màu da của hai người đã tương phản rõ rệt.
Tống Bách Dương không phải ngăm đen. Làn da hắn thuộc dạng bình thường dễ ăn nắng, cũng rất dễ nhả nắng. Nếu chụp ảnh tập thể vào mùa đông thì hắn có thể trắng hơn các bạn một chút; nhưng nếu là mùa hè nắng gắt, cộng thêm hắn thích chơi thể thao, thế là bao nhiêu trắng sáng của hắn từ mùa đông bay biến sạch sẽ.
Tống Bách Dương thầm thở dài, lơ đãng nhét thẻ học sinh vào túi đồng phục.
Cậu ấy thực sự rất trắng.
Hay là… Do mình quá ngăm?
Tống Bách Dương sau nhiều lần suy nghĩ vẫn không tìm được câu trả lời rõ ràng, vì vậy hắn quyết định dùng thực nghiệm để xác minh sự thật. Hắn đưa tay ra nắm lại, sau đó đặt mu bàn tay mình lên cổ sau của Giang Quân ngay trước mặt để so sánh.
Mình cũng đâu có ngăm lắm…
Trước mặt khán giả, hiệu trưởng vẫn đang phát biển dõng dạc. Bài diễn thuyết dài hơi vốn là âm thanh nền cuối cùng cũng kết thúc.
“Tôi tuyên bố Hội thao lần thứ ba mươi tám của Trường Trung học phổ thông số Một thành phố A kết thúc thành công tốt đẹp!”
Trong nháy mắt, toàn bộ sân chơi bùng nổ, bản chất bị đè nén của các học sinh cuối cùng cũng được giải phóng. Các bạn có thể thoải mái nói chuyện, la hét, nhảy nhót.
Đây được xem là lần ăn chơi lớn cuối cùng trước khi có kết quả thi tháng vào tiết tự học buổi tối.
Giang Quân quay sang phàn nàn với Tống Bách Dương: “Haiz, sao lại là tiết tự học buổi tối? Sao lại trả kết quả? Tao không muốn đi học! Tao ước ngày nào cũng là hội thao!”
Tống Bách Dương lắc đầu, vỗ vai đối phương rồi chân thành an ủi: “Trời sắp giao cho ai sứ mệnh thì trước tiên phải đày ải thể chất và tinh thần người nọ. Bạn học Giang à, mày cố chịu đựng thêm một chút nữa, sau đó…”
Hắn đột nhiên thu hồi móng vuốt trên vai đối phương, lùi lại nửa bước, nhếch môi cười nói: “Là đến kì thi giữa kì rồi.”
“Tống Bách Dương!” Giang Quân tức giận đến mức lệch cả kính, cậu ta định đánh hắn.
Tống Bách Dương cười né sang một bên, thành công khiến đối phương không còn nơi nào để trút giận.
“Được rồi, đừng quậy nữa, đừng quậy nữa.” Tống Bách Dương cố nhịn cười, nghiêm túc nói với đối phương: “Đừng sợ. Kì thi tháng này tao cũng làm không tốt, có khi trượt xuống phòng thi số hai luôn.”
Phòng thi tháng ở các trường A được xếp theo thứ hạng, top ba mươi ngồi ở phòng thi số một. Như vậy, Tống Bách Dương nói hắn ‘trượt xuống phòng thi số hai’ có nghĩa là hắn bị rớt ra khỏi top ba mươi.
Giang Quân cũng kinh ngạc một lát: “Mẹ kiếp! Mày nói thật không?”
“Tao thi không tốt thật mà. Tao xét thiếu một điều kiện ở một bài quan trọng lúc thi Vật lí. Tao hỏi xung quanh rồi, đúng y như rằng có mình tao xét thiếu thôi. Ngu thật đấy, vậy nên tao không vào được phòng thi số một đâu.”
Câu nói có ý tiếc nuối nhưng giọng điệu thì không, Tống Bách Dương nói tiếp: “Xếp hạng là chuyện bên ngoài, hiểu không? Đây không phải là bài thi quan trọng, lần này làm không được thì lần sau cố gắng hơn nhé.”
Giang Quân cụp mắt xuống suy nghĩ một lúc: “Có khi tao cũng vào phòng thi số hai, thế là tháng sau hai đứa mình làm anh em đồng cảnh ngộ.”
Tống Bách Dương nhướng mày: “Nếu mày lọt vào top ba mươi thì sao? Đại thần Giang, mày không cần khóc lóc về kết quả thi trước mặt tao đâu.”
Hai người vừa đi ra ngoài sân chơi vừa trò chuyện.
Đi được vài bước, Tống Bách Dương chợt nghe phía sau có người gọi tên mình.
Tống Bách Dương quay lại: “Sao thế?”
Ánh mắt hắn lướt qua bãi cỏ sân chơi được ánh hoàng hôn nhuộm đỏ dưới bầu trời xanh vô tận, rồi dừng lại ở Chu Trì Tự. Hai người nhìn nhau, đứng cách nhau ba bước.
Chu Trì Tự mím môi, im lặng một lúc rồi hỏi: “Tống Bách Dương, cậu giúp tôi chuyển bàn ghế về phòng học được không?”
Bây giờ phải nhắc đến cái nhà thi đấu cực kì đơn sơ ở trường A. ‘Khán phòng’ tại nơi đây chỉ là mấy bậc thang xi măng, không có ghế dài chứ đừng nói đến bàn.
Vì thế trước khi hội thao bắt đầu, mỗi lớp đã cử vài nam sinh dọn bàn ghế trong lớp để chuyển đến tận nhà thi đấu.
Chu Trì Tự là cán sự môn Thể dục nên hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này.
Lớp 11/1 ở tầng năm, cũng là tầng cao nhất nên phải tốn rất nhiều công sức mới có thể di chuyển hết bàn ghế xuống được. Hồi đầu mọi người còn đắm chìm trong không khí náo nhiệt của hội thao, bởi thế cho nên các bạn đặc biệt tích cực.
Đến lúc phải dọn dẹp, có người kiệt sức vì thi đấu, có người chán nản vì nhiệm vụ học tập sắp tới, có người chỉ vì quá vui mừng khi giành được giải thưởng mà quên mất.
Ví dụ như Tống Bách Dương.
Nếu Chu Trì Tự không gọi, chắc chắn hắn đã quên mất.
“Ừ.” Tống Bách Dương nghe đến đây thì nắm lấy cánh tay Giang Quân rồi nói với cậu ta: “Mày cũng ở lại hỗ trợ dọn bàn ghế đi.”
Tống Bách Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chỉ có ba người thôi, làm nổi không?”
“Ba người dọn một lần không xuể đâu.”
“Thực ra chiều nay tôi có nhờ ba bạn trong lớp dọn bàn ghế, nhưng có một bạn phải về sớm vì có việc nên không tham dự lễ bế mạc.”
Chu Trì Tự liếc nhìn xung quanh, “Có hai bạn đứng ở hàng đầu lúc làm lễ, bây giờ tôi lại không thấy ai. Tôi tưởng bọn họ ở đó chờ tôi, nhưng có lẽ mấy người đó quên rồi.”
“Để tôi tìm người khác cho cậu.” Không đợi Chu Trì Tự trả lời, Tống Bách Dương nhanh chóng khóa chặt mục tiêu, tóm lấy cánh tay một người bạn cùng lớp nào đó. Sau đó, hắn bước tới nói vài câu khiến bạn ấy quay trở lại với hắn.
Vị trí lớp 11/1 trong khán phòng có hai chiếc bàn và năm chiếc ghế dài.
Giang Quân với người bạn cùng lớp được Tống Bách Dương tạm thời gọi đến giải cứu, mỗi người bưng một chiếc ghế dài.
Tống Bách Dương và Chu Trì Tự mỗi người dọn một bàn.
Không ngờ lại có thêm một chiếc ghế dài, Tống Bách Dương và Chu Trì Tự nhìn nhau.
Nếu biết thì đã tìm thêm một người ở lại, Tống Bách Dương nghĩ vậy, nhưng hắn lại nói: “Để tôi dọn được không? Lật ngược cái ghế để lên bàn rồi bưng về luôn.”
Chu Trì Tự khẽ cau mày hỏi: “Có nặng lắm không?”
Tống Bách Dương cười toe toét, khoe hàm răng trắng bóng: “Tin tôi đi, được mà.”
Hắn hít một hơi thật sâu, nhấc chiếc bàn lên khỏi mặt đất, sau đó Tống Bách Dương yêu cầu Giang Quân đặt chiếc ghế dài lên bàn. Lúc cậu ta buông ra, toàn thân hắn run lên.
Hắn thầm chửi thầm trong lòng: Mẹ kiếp! Sao nặng thế!
Nhưng Giang Quân đã gọi Tống Bách Dương là ‘một trong những alpha có thể lực tốt nhất trường’. Hắn không bao giờ cho phép mình nhận thất bại trước bạn cùng lớp mới, bởi lẽ điều này liên quan đến phẩm giá của một nam sinh.
Hai học sinh đang cầm ghế nhanh chóng biến mất vì ghế khá nhẹ, còn hai học sinh chuyển bàn vẫn chậm rãi đi cạnh nhau trên đường.
Tống Bách Dương đi từng bước nhỏ về phía trước, sợ ghế sẽ trượt khỏi bàn nên hắn hơi ngả người về phía sau. Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến trọng tâm của hắn, cuối cùng ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.
Trong lúc này, để chuyển hướng sự chú ý, Tống Bách Dương còn giả vờ trò chuyện thoải mái với đối phương, thực ra răng hàm sau của hắn đang nghiến chặt vì cánh tay phát lực nhiều: “Giang Quân nói cậu muốn tìm tôi, có phải vì chuyện dọn dẹp bàn ghế không?”
Chu Trì Tự gật đầu: “Ừ.”
“Hồi nào vậy? Giữa trưa hả?”
“Khoảng hai giờ chiều.”
Tống Bách Dương bắt đầu nhớ lại: “Lúc đó tôi đang thảo luận chiến lược chạy 4×100 mét với ba người trong đội nên không có mặt ở khán phòng.”
Chu Trì Tự lại ‘ừ’ một tiếng.
Tống Bách Dương lại quay đầu nhìn vào mắt Chu Trì Tự, nhiệt tình nói: “Nói chung, sau này có cần giúp đỡ thì cậu cứ đến tìm tôi!”
Tuy nhiên, Chu Trì Tự lại tập trung vào chiếc bàn lơ lửng như sắp đổ của Tống Bách Dương, vẻ mặt lo lắng: “Cái ghế sắp trượt xuống kìa.”
“Đụ!”
Tống Bách Dương chợt nhận ra dù có cố gắng cũng không thể ổn định được, nên hắn phải đặt bàn ghế xuống đất kịp thời trước khi ghế đổ xuống.
Hay thật, ra cái chiều đạo mạo thất bại rồi.
Tống Bách Dương dứt khoát bất chấp tất cả, không thèm tỏ ra bĩnh tĩnh nhẹ nhàng nữa, thoải mái vung vẩy hai cánh tay mỏi nhừ rồi gục ngay tại chỗ vào bàn.
Người bên cạnh không nói gì, cũng dừng lại đặt bàn xuống mặt sân xi măng. Tống Bách Dương hít một hơi, tưởng rằng Chu Trì Tự mệt quá nên không chuyển được, như vậy thì hắn cũng không mất mặt lắm.
Tống Bách Dương đang nghỉ ngơi thì quay đầu lại, không ngờ hắn phát hiện đối phương có vẻ vẫn bình tĩnh, nhàn nhã, khác hẳn với hắn đang kiệt sức. Trông cậu không có vẻ gì là đang nghỉ ngơi.
Có phải cậu ấy… Đang đợi mình không?
Trong đầu Tống Bách Dương nảy ra một ý nghĩ lạ, xét tình hình hiện tại cũng có phần có lí, thế là hắn nói: “Nếu vội thì cậu cứ đi trước đi.”
Chu Trì Tự cụp mắt xuống: “Không sao đâu, tôi đợi cậu.”