Giang Quân ngồi bên cạnh cũng nghĩ như thế. Nghe Tống Bách Dương nói vậy, cậu ta lập tức hoá thân thành ngọn cỏ úa buồn bã cúi đầu, không đáp lại được một câu.
Thấy thế, Tống Bách Dương không khỏi thở dài thương cảm: “Xem ra đồng chí Giang của chúng ta đã sa vào lưới tình, mắc bệnh tương tư rồi.”
Giang Quân nhìn Tống Bách Dương với vẻ chán nản, rặn ra một câu trong cổ họng: “Cút đi.”
Tuy nhiên, câu ‘cút đi’ này không sắc bén, hung hăng như trước, mà bộc lộ năm phần lo lắng, bốn phần buồn bã và một phần uất ức. Chắc là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, bởi vì cậu ta cảm nhận được nguy cơ đang cận kề.
Tống Bách Dương nhạy bén nhận ra: “Mày…”
Hắn không biết nên nói gì cho phải. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh: “Mày vẫn còn cơ hội, nhỏ ấy độc thân mà. Mày đừng bi quan như thế, kết cục đã định đâu? Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.”
Nói dứt câu, Tống Bách Dương cảm thấy mình mấy lời hắn nói đan xen giữa nhảm nhí, vô vị và bất lực. Giống như một đoạn kết sáo rỗng trong bài thi Ngữ văn, nghe thì chán ngắt, bỏ đi thì tiếc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT