Văn án:
Năm nhất đại học, Lâm Hinh Hinh đạp phải “lưới trời” khi va phải một người đàn ông mặc sơ mi trắng, cà phê loang cả ngực anh — mà người đó lại chính là giáo viên hướng dẫn mới chuyển về khoa Văn học hiện đại: Trương Dục Thần.
Anh lạnh lùng, cao ngạo, giảng bài như thể đang đọc tuyên ngôn cách mạng. Cô ngọt ngào, lém lỉnh, lời nói như phủ đường lên thuốc độc.
“Thầy Trương, hình như cà phê vương chỗ… không tiện nhìn.”
“Vậy em nhìn đủ chưa?”
“Thầy nói gì? Em chỉ quan tâm học thuật thôi mà…”
Ai ngờ một ánh mắt của anh, một lần va chạm tay chân, lại khiến trái tim thiếu nữ của cô rung lên từng nhịp. Càng không ngờ, dưới vẻ ngoài lạnh lùng kia là một con sói dữ đang ẩn nhẫn chờ cơ hội cắn cô đến rách áo rách da…
Lúc ở lớp, anh là người nghiêm khắc nhất.
Lúc sau cánh cửa đóng kín, anh lại là người điên cuồng nhất.
“Thầy ơi… đây là phòng làm việc… có camera đấy…”
“Thì em đừng rên to quá.”
Một mối tình thầy trò bị cấm đoán — nơi ngôn từ là màn dạo đầu, ánh mắt là lời khiêu khích, và thân xác là nơi họ dạy nhau trưởng thành…