Thành phố Nam Lăng vào tháng Chín vẫn còn hanh nóng, hơi sương buổi sáng quyện theo ánh nắng chiếu qua từng tán cây xanh ngắt.
Đại học Minh Châu, khu giảng đường Văn học hiện đại, 7 giờ 56 phút sáng.
Lâm Hinh Hinh ôm ly cà phê đá, miệng ngậm bánh mì, ba bước thành hai phóng như bay qua hành lang khu giảng dạy. Cô vừa xoa đầu vừa nguyền rủa bản thân — ngày đầu tiên khai giảng mà ngủ quên, không phải xui thì là gì?
Vừa rẽ qua góc hành lang, chưa kịp phanh — “Rầm!”
Ly cà phê văng khỏi tay, vỡ toang, vệt nước nâu lạnh toát văng thẳng lên người một người đàn ông cao lớn mặc sơ mi trắng.
Cà phê thấm vào ngực áo anh, dán chặt vào da, vải mỏng như giấy lụa, lộ rõ bờ ngực rắn chắc và vệt cơ bụng ngang dọc ẩn hiện dưới ánh sáng chập chờn.
Cô há hốc mồm. Anh đứng yên, chỉ hạ ánh mắt xuống, nhìn vết cà phê, rồi chậm rãi nhìn lên cô gái vừa va phải mình.
Cặp mắt đen nhánh, sâu như hồ nước lạnh. Sống mũi cao, môi mím chặt, nét mặt không có một tia cảm xúc.
Trương Dục Thần.
Cô chưa biết tên anh, nhưng biết rõ — đây không phải kiểu người dễ chọc.
“Em… em xin lỗi!” Cô vội rút khăn giấy trong túi áo ra, tay run run định lau giúp anh. Vừa chạm vào áo, cô như bị điện giật.
“Em…”
Áo anh mỏng, cà phê lạnh, da thịt anh nóng rực — một cảm giác vô lý nhưng thật đến không chịu nổi. Ngón tay cô dừng ngay vị trí giữa ngực, đúng nơi vải ướt bám sát, hơi thở nam tính từ cơ thể anh phả thẳng vào mặt cô.
Một tia điện chạy dọc sống lưng.
“Cô đang lau hay đang sờ?” Giọng anh trầm thấp, mang chút mỉa mai.
Cô rụt tay lại, mặt đỏ rực, mắt nhìn mông lung như tránh né. Nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà lướt qua ngực anh — từng đường cơ rắn rỏi hiện rõ sau lớp vải ướt, như đang khiêu khích.
“Thầy có cơ bụng à?” Cô lỡ miệng.
Anh nhướn mày, ánh mắt nửa cười nửa lạnh, “Cô sinh viên này, cô có định nhìn luôn không?”
“Em chỉ… tò mò học thuật. Cơ thể học cũng thuộc về văn học mà.” Cô bật ra câu đó trong vô thức, rồi muốn tự tát mình ngay.
“Lâm Hinh Hinh.” Anh đột nhiên gọi tên cô.
Cô giật mình, “Sao thầy biết tên em?”
“Vì cô là sinh viên lớp Văn học hiện đại. Và tôi là giáo viên hướng dẫn mới.”
Không gian chết lặng ba giây. Cô cảm thấy mặt mình nóng như sắp bốc cháy.
Trương Dục Thần bước đến gần, cúi người, thì thầm cạnh tai cô:
“Cà phê lạnh, nhưng tay cô rất nóng. Lần sau đụng chạm... đừng run như thế.”