Chương 2: Thầy lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại rất nóng

Lâm Hinh Hinh ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong giảng đường, lòng bàn tay vẫn còn nóng ran. Cô lén nhìn lên bục giảng, nơi người đàn ông vừa khiến tim cô loạn nhịp đang mở laptop chuẩn bị buổi định hướng.

Sơ mi trắng đã thay bằng áo vest đen, nút áo sơ mi trong vẫn chưa cài kín, để lộ đường cổ thanh tú và một chút xương quai xanh – nơi ly cà phê của cô từng đổ xuống.

Tim cô đập thình thịch.

Trương Dục Thần giảng bài bằng giọng trầm thấp, gọn gàng từng chữ. Cả lớp nghe say mê, chỉ riêng cô là không thể tập trung nổi. Bởi mỗi lần anh liếc mắt xuống dưới, ánh nhìn như xuyên qua hàng ghế đông đúc, dừng thẳng lại trên người cô.

Mỗi lần anh nhìn, cả cơ thể cô như bị khóa chặt.

Một tiếng sau, chuông reo. Sinh viên lục tục rời khỏi phòng, chỉ còn mình Hinh Hinh ngồi nán lại, giả vờ gấp sách chậm chạp.

Cô nhìn đồng hồ: 9h10. Còn 5 phút nữa là đến tiết kế tiếp.

Trương Dục Thần đóng máy tính, vừa quay lưng thì nghe tiếng bước chân tiến đến.

“Thầy Trương…”

Anh không quay lại. “Cô chưa về?”

“Em… muốn xin lỗi lần nữa. Lúc nãy lỡ đổ cà phê lên người thầy.”

Anh vẫn không quay lại, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Thật sự chỉ là xin lỗi?”

Giọng anh không nhanh không chậm, nhưng khiến không khí quanh cô chao đảo.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt va phải ánh mắt anh – sâu, tối, và rất không bình thường.

Hinh Hinh cắn môi, cúi đầu: “Em… chỉ tò mò một chút thôi.”

Anh chậm rãi quay người, sải bước đến gần. Mỗi bước tiến, tim cô đập nhanh thêm một nhịp.

“Cô tò mò điều gì?” Anh hỏi, dừng lại chỉ còn cách cô chưa đến một cánh tay.

Hơi thở anh phả vào mặt cô. Mùi bạc hà lạnh, xen chút hương thuốc lá nhè nhẹ, khiến cô choáng váng.

“Cơ bụng thầy…” cô lí nhí.

Anh bật cười, thấp giọng: “Tò mò thì sờ luôn đi.”

Cô tròn mắt. “Thật ạ?”

“Cô dám không?”

Không ai lên tiếng. Không gian chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ giữa hai người.

Lâm Hinh Hinh nhón tay, đặt nhẹ lên ngực anh — nơi vết cà phê vừa khô lại, vải sơ mi mỏng dính vào da. Tay cô run lên, nhưng vẫn không rút lại.

Cô thở gấp. “Nóng thật…”

Anh không nhúc nhích, chỉ nhẹ nâng cằm cô lên, ánh mắt tối đi một tầng:

“Cô không hiểu mình đang đùa với ai đâu, Hinh Hinh.”

Môi anh rất gần. Hơi thở chạm vào môi cô, như một lời thách thức.

Cô không tránh. Không rụt. Càng không sợ.

“Em thích cảm giác này.”

Giữa khoảnh khắc ấy, cửa phòng bật mở. Một sinh viên nam ló đầu vào:

“Thầy Trương, em muốn hỏi về môn học…”

Hai người lập tức lùi ra, như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trương Dục Thần khẽ sửa cổ áo, quay về dáng vẻ lạnh lùng:

“Ra về đi. Cô không cần xin lỗi thêm nữa.”

Hinh Hinh rời khỏi phòng, tim vẫn còn đập loạn trong ngực.

Cô biết, từ hôm nay trở đi — mình đã không còn lối thoát.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play