Ba ngày sau.
Khoa Văn học hiện đại, tầng 4 – phòng làm việc của Trương Dục Thần.
Lâm Hinh Hinh đứng trước cửa, tay cầm tập bài viết mẫu. Cô không gõ cửa ngay, chỉ ngập ngừng như đang cân đo cảm xúc trong lòng. Một nửa cô muốn quay đi. Một nửa lại muốn biết… nếu tiến thêm một bước, liệu anh có giữ được lý trí?
Cửa hé hờ. Cô khẽ đẩy nhẹ. Không khóa.
Bên trong, Trương Dục Thần đang ngồi viết gì đó, áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn lên để lộ cổ tay và đường gân mạch rõ ràng. Cảnh tượng ấy với Hinh Hinh mà nói, gợi cảm hơn cả da thịt.
Anh không ngẩng đầu:
“Vào đi.”
Cô khép cửa lại, khẽ gọi:
“Thầy Trương…”
Anh đặt bút xuống, ngước lên. Cặp kính mỏng trượt nhẹ trên sống mũi. Ánh mắt sắc như lưỡi dao lướt qua người cô.
“Hinh Hinh, em biết đây là phòng làm việc không?”
“Biết.” Cô cười ngọt ngào, tiến đến gần bàn. “Nhưng em cũng biết thầy không khóa cửa.”
Anh nhìn cô chăm chú, không nói gì.
Cô đặt tập giấy lên bàn, nhưng không rời đi. Thay vào đó, cô nghiêng người, cố tình để mái tóc dài lướt nhẹ qua cổ anh, hơi thở phả nhẹ vào gáy anh như gió mùa hạ.
Trương Dục Thần siết chặt tay, giọng trầm thấp:
“Cô thật sự không sợ tôi làm gì cô à?”
“Em đang chờ.” Cô cười, mắt lấp lánh.
Đôi mắt ấy như có điện, như kéo cả người anh rơi xuống một vực sâu đầy cám dỗ.
Không ai lên tiếng thêm nữa.
Trong một giây rất dài, anh bật dậy, siết lấy cổ tay cô, kéo cô sát vào người.
Lưng cô áp lên tường. Anh cúi đầu, môi chạm vào sát mang tai cô, giọng khàn như rượu cũ:
“Vậy đừng hối hận.”
Môi anh phủ xuống. Không hôn vội. Chỉ nhẹ cọ qua như trêu đùa. Rồi bất ngờ cắn nhẹ môi cô, tay trượt xuống eo, siết chặt, như muốn nghiền ép cô vào cơ thể anh.
Cô thở gấp, tay vô thức bám lấy vai anh. Mùi hương quen thuộc pha trộn cùng hơi thở gấp gáp khiến cô choáng váng.
“Thầy…” Cô rên khẽ, ánh mắt mơ hồ.
Anh hôn mạnh hơn, môi lưỡi quấn lấy, càn quét không chừa đường lui.
Cô nghe được tiếng cửa — vẫn không khóa. Nhưng lúc này, cô chẳng còn bận tâm.
Hơi thở giao nhau, tiếng vải cọ xát, bàn tay anh luồn vào lớp áo mỏng, nhẹ xoa qua bờ eo nhỏ nhắn.
“Làn da này… mềm quá.”
“Chỗ nào thầy cũng nói vậy sao?” Cô cười, giọng run run.
Anh cắn nhẹ vào vành tai cô, thì thầm:
“Không. Chỉ với em.”