Không khí trong phòng ngột ngạt đến mức một hơi thở cũng khiến người ta run rẩy.
Lâm Hinh Hinh bị anh ép sát vào tường, đôi môi sưng đỏ vì những nụ hôn dài và sâu.
Cô chưa bao giờ nghĩ, một người đàn ông như Trương Dục Thần—lạnh lùng, nguyên tắc, gọn gàng đến từng ánh mắt—lại có thể hôn người ta như thế này.
Mãnh liệt. Cuồng dã. Không hề kiêng dè.
Một tay anh giữ eo cô, tay kia luồn vào trong lớp áo sơ mi mỏng của cô gái, ngón tay phớt qua làn da mềm mịn nơi thắt lưng, khiến toàn thân cô run lên từng đợt.
“Thầy… đừng ở đây…”
Giọng cô khàn khàn, vừa sợ hãi, vừa khao khát.
“Không ai vào.”
Anh ghì sát môi lên cổ cô, cắn nhẹ, lưu lại một vệt ửng đỏ.
Cô thở gấp, cắn môi để không phát ra tiếng. Nhưng càng cố nhịn, cơ thể cô càng nhạy cảm đến đáng sợ.
Ngón tay anh trượt lên, nhẹ nhàng mở nút áo cô. Một, hai, ba cái. Áo lót ren màu sữa lộ ra dưới ánh đèn vàng nhạt.
Anh không vội vàng. Chỉ cúi đầu, hôn một đường từ xương quai xanh xuống khe ngực, hơi thở nóng bỏng chạm đến từng tấc da thịt.
“Chỗ này cũng mềm…” Anh khẽ thì thầm, ngón tay vuốt nhẹ qua viền áo trong.
Cô siết chặt lấy cổ áo anh, đôi chân mềm nhũn không còn đứng vững.
Anh bế cô lên, đặt xuống chiếc ghế sofa trong góc phòng. Không hỏi, không cho cô kịp phản kháng.
Môi lưỡi quấn lấy, cơ thể áp sát. Cô cảm nhận được rõ ràng… anh đang nóng rực đến mức nào.
“Thầy… thật sự muốn…?”
Anh dừng lại, ánh mắt tối sâu:
“Em còn không biết sao? Lần đầu tiên em đụng vào tôi, tôi đã không còn lý trí.”
Quần áo từng lớp rơi xuống đất. Những vệt đỏ hồng lan khắp da thịt trắng mịn.
Anh cúi người, thì thầm vào tai cô:
“Đừng gọi tôi là thầy lúc này… Hinh Hinh, gọi tên tôi.”
Cô khẽ rên, đôi môi run rẩy hé mở:
“Dục… Thần…”
Mọi lý trí tan vỡ. Mọi giới hạn sụp đổ.
Trong căn phòng không khóa, từng đợt sóng cuốn trào, mang theo mùi hương hoan ái quấn lấy hai người trong mê loạn…
Chỉ còn tiếng thở gấp, tiếng da thịt va chạm, và những tiếng gọi tên nhau giữa cấm kỵ ngọt ngào.