Lâm Hinh Hinh về đến ký túc xá thì trời đã tối. Cô tắm xong, ngồi trước gương mà vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Cơ thể vẫn còn dư âm của buổi chiều. Vệt đỏ nơi cổ, dấu tay mờ nhạt ở eo, thậm chí... mùi hương của anh vẫn vương trên da thịt.
Cô chạm nhẹ vào môi mình, đỏ mọng, sưng lên vì quá nhiều lần bị anh chiếm giữ.
Trái tim đập mạnh một nhịp khi nhớ lại lời anh thì thầm bên tai lúc rời khỏi phòng làm việc:
“Thứ Bảy, đến nhà tôi.”
Cô nhắn một chữ “vâng”, rồi không dám nhắn thêm gì nữa. Anh vẫn lạnh lùng như thế, không nhiều lời, không ủy mị. Nhưng chỉ cần một ánh mắt của anh, cô đã không thoát ra nổi.
Sáng thứ Bảy.
Hinh Hinh mặc một chiếc váy dài ôm sát người, màu kem, vải mỏng nhẹ. Dưới ánh nắng, vóc dáng cô hiện ra rõ từng đường cong mềm mại.
Cô đứng trước cửa căn hộ cao cấp của Trương Dục Thần, tay hơi run khi nhấn chuông.
Anh mở cửa, mặc áo thun đen đơn giản, tóc hơi rối, mắt sâu thêm vài phần lạnh lẽo.
“Vào.”
Cửa khép lại, không gian yên tĩnh đến mức nghe được tiếng tim đập.
Anh không nói gì, cũng không hỏi han. Chỉ đưa tay kéo cô sát vào ngực, cúi đầu hôn mạnh.
Không đợi cô phản ứng, anh bế thẳng cô lên, đưa vào phòng ngủ.
Vẫn là hơi thở ấy. Vẫn là mùi hương quen thuộc trên cổ anh, trên da anh, trên giường anh.
Quần áo bị kéo xuống. Môi anh lướt từ môi cô xuống cổ, rồi trượt dần qua xương quai xanh, ngực, bụng dưới.
Mỗi điểm anh chạm qua đều để lại một dấu hôn, như đóng dấu chủ quyền.
Cô cong người, cắn môi để không bật ra tiếng. Nhưng càng nhịn, anh lại càng cười khẽ, cúi xuống thấp hơn, dùng đầu lưỡi khẽ lướt qua nơi mềm mại nhất khiến cô rùng mình.
“Thầy… đừng…”
“Không phải gọi tôi là thầy.” Anh cắn nhẹ vào đùi trong của cô, giọng trầm thấp. “Tối nay, em chỉ là của Dục Thần.”
Cô không cãi lại, chỉ quấn lấy cổ anh, cơ thể nóng rực, mềm nhũn, hoàn toàn tan chảy dưới từng đợt tiến công.
Anh không dịu dàng, nhưng rất hiểu cơ thể cô. Mỗi lần đẩy vào đều mạnh mẽ, dứt khoát, như muốn khắc sâu bóng dáng mình vào từng tấc da thịt cô.
Cô gọi tên anh trong tiếng rên rỉ, tay bấu chặt ga giường, cơ thể run lên vì khoái cảm kéo dài như không dứt.
Đến khi mọi thứ lắng xuống, cô nằm trên ngực anh, nghe tiếng tim anh đập chậm rãi.
“Em biết không,” anh khẽ nói, vuốt tóc cô, “tôi không có hứng thú với sinh viên.”
Cô siết tay lại, không nói gì.
“Nhưng em thì khác.”
Một câu ấy thôi, khiến ngực cô nghẹn lại. Tim dội lên từng nhịp loạn.
Cô biết mình không nên đắm chìm. Nhưng càng cố tránh, càng lún sâu.
Và người đàn ông này — rõ ràng không có ý buông tha cho cô.