Sáng hôm sau, Lâm Hinh Hinh tỉnh dậy trong chiếc chăn mỏng, người mỏi rã rời, mỗi bước di chuyển đều kéo theo cảm giác tê dại từ sâu trong cơ thể.
Trương Dục Thần đang đứng bên cửa sổ, mặc áo sơ mi đen, không cài cúc trên cùng. Anh đang hút thuốc. Mùi khói nhè nhẹ quấn lấy không khí, quyện cùng hơi thở nam tính đặc trưng của anh khiến cô có chút choáng váng.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào sườn mặt anh, làm lộ rõ đường nét sắc sảo, lạnh lùng. Cô nhìn anh đến ngẩn ngơ.
“Dậy rồi?” Anh quay lại, ánh mắt đảo nhanh từ mắt cô đến vết hôn mờ mờ nơi cổ, rồi dừng ở phần ga giường trượt xuống hở cả vai trần trắng mịn của cô.
“Ừm.” Cô kéo chăn lên, ngượng ngùng. “Mấy giờ rồi ạ?”
“Chín giờ.” Anh dụi tắt điếu thuốc, bước đến mép giường, cúi người, hôn lên trán cô một cái nhẹ như gió lướt.
“Dậy đi ăn sáng. Tôi đặt đồ ăn rồi.”
Cô khẽ “vâng”, rồi rụt rè hỏi, “Hôm qua… em có ồn ào quá không?”
Anh cười khẽ, vươn tay xoa nhẹ lên đùi cô dưới lớp chăn, bóp nhẹ.
“Khá ngoan. Nhưng sau này học cách ngậm lại một chút.”
Cô đỏ bừng mặt, đánh nhẹ vào tay anh, “Thầy!”
“Tôi đã bảo đừng gọi là thầy khi đang nằm trên giường tôi.” Giọng anh thấp trầm, ánh mắt đen sẫm.
Cô lặng đi một lúc, rồi nhỏ giọng: “Vậy gọi là gì?”
Anh không trả lời ngay. Chỉ khẽ hôn lên môi cô, lần này là một nụ hôn chậm rãi, sâu hơn, kéo dài đến khi cô không còn thở nổi.
Kết thúc, anh khẽ cắn môi dưới cô: “Gọi gì cũng được, miễn là đừng rời xa tôi.”
Bữa sáng là cháo nóng, sữa đậu nành và bánh bao nhỏ.
Anh ngồi đọc sách, cô ngồi đối diện ăn từng chút. Không ai nói gì nhiều, nhưng bầu không khí lại ấm áp lạ lùng.
Cô ngắm anh qua làn hơi bốc lên từ bát cháo, cảm giác trong lòng vừa ngọt vừa hoảng.
Quan hệ của họ… quá mức nguy hiểm. Nhưng cô không có ý định dừng lại.
Anh là cấm kỵ. Là ngọn lửa cô biết sẽ thiêu đốt mình, nhưng vẫn muốn chạm vào.
“Tuần sau tôi có buổi hội thảo ở Bắc Kinh,” anh nói, không rời mắt khỏi trang sách, “đi cùng tôi.”
Cô giật mình: “Em ạ?”
“Ừ. Đi với tư cách… bạn đồng hành.”
Cô nhìn anh, tim đập thình thịch.
Tư cách này, không tên. Không rõ ràng. Nhưng đủ để cô gật đầu mà không do dự.
“Vâng.”
Chuyến đi này, cô biết… sẽ càng lún sâu hơn nữa. Nhưng cô đã không còn lùi được nữa rồi.