Sáng hôm sau, cô mệt đến không mở mắt nổi. Trương Dục Thần bế cô ra ban công, để cô ngồi trong lòng, đút cháo từng muỗng.
“Em ăn không nổi nữa rồi...” – Cô lười biếng dựa vào vai anh.
“Phải ăn, tối qua mất nhiều thể lực quá.”
“Còn không phải tại anh...”
Anh bật cười, cúi đầu hôn lên môi cô: “Là tại em quá mê người.”
Buổi chiều, họ ra ngoài ăn cơm. Trong nhà hàng, có vài sinh viên nhận ra anh, mỉm cười chào, ánh mắt hơi nghi hoặc khi thấy Hinh Hinh đi cùng.
Cô hơi lùi sau lưng anh, nhưng anh nắm tay cô kéo lên, công khai cười dịu dàng: “Đây là người yêu của tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT