[ Đây là bản dịch của Cáo Lười, vui lòng không reup, chỉ đăng duy nhất trên trang TYT. Xin cảm ơn.]
Hàn Thiên Quân, đích nữ phủ Quốc Công. Từ thuở nhỏ đã sống trong nhung lụa, cao quý vô song. Khi nàng mười sáu tuổi, một bước lên mây, nhập cung phong làm Quý phi, cuộc đời tựa như được trời cao ưu ái, người người ghen tị.
Thế nhưng, Thiên đạo tuần hoàn, tạo hóa công bằng — một năm sau, kiệu lớn ngày trước đưa nàng vào cung, nay lại nguyên vẹn đưa nàng hồi phủ. Từ đó, nàng trở thành một phế phi không người đoái hoài, danh phận cao quý xưa kia chỉ còn là chuyện cũ khói sương.
Chủ mẫu Hàn gia vì lo lắng mà tóc bạc sớm, bèn lấy của hồi môn làm mồi nhử, toan tìm cho nàng một nơi gửi gắm khác.
Hàn Thiên Quân đường cùng thế bí, đành phải tự mình chọn một tiên sinh dạy học.
Không tiền — không vấn đề.
Phu quân cũ để lại cho nàng một khoản tiền đủ để nàng sống một đời vô lo. Nàng nuôi nổi nha.
Ai ai cũng cho rằng đời này của Hàn Thiên Quân đã đến hồi kết thúc — cho đến khi nhìn thấy chân dung vị tiên sinh ấy, những kẻ ngày xưa từng chờ nàng nhận lấy “công bằng” từ trời xanh đều nghẹn lời: "Thì ra là ông trời chưa từng công bằng với ai cả!"
Người ấy chẳng phải ai xa lạ, chính là Tân Trạch Uyên, trưởng tử nhà họ Tân — gia tộc là cựu Thái phó, là đệ nhất công tử đất Trường An.
Người cũng như tên, phong tư tuấn lãng, khí độ phi phàm, tài văn chương lại nổi danh khắp kinh thành. Chỉ tiếc là chàng quá kiêu ngạo, coi mình là nhất, nên chẳng ai trong thiên hạ này lọt vào mắt xanh của chàng.
Ai mà ngờ được, kẻ mắt cao hơn đầu ấy cuối cùng lại cưới một người từng gả qua một lần. Các tỷ muội trong nhà đều nói, Hàn Thiên Quân chắc chắn đã dùng thủ đoạn không nhìn được mặt người để leo lên nhà họ Tân. Chỉ có nàng là rõ nhất — mối hôn sự này đến nhẹ như gió thoảng.
Ngày ấy, nàng mang theo của hồi môn đến cửa xin giúp đỡ: “Tiên sinh, xin đừng hiểu lầm. Ta tuyệt đối không phải kẻ lấy lễ vật để uy hϊếp dụ dỗ, lại càng không có mưu đồ gì với chàng.”
“Không, nàng có thể mưu đồ với ta.”
Hàn Thiên Quân nhìn thẳng vào dung nhan tuấn mỹ kia, dưới ánh mắt cổ vũ đến lạ thường, rốt cuộc lấy hết can đảm: “Vậy... tiên sinh có thể cưới thϊếp chăng?”
“Được.”
--
1. Thỏ trắng ngây thơ tự cho mình là thông minh VS Sói xám trông vô hại nhưng bụng dạ khó lường
2. Song khiết
3. Đây là chuyện cổ trang tình cảm hậu trạch.