Trước khi Hàn Thiên Quân vào cung, một núi không thể chứa hai hổ, cho dù Tứ nương tử có hung hăng cỡ nào cũng không dám đối đầu với nàng. Sau này nàng vào cung, con khỉ nhỏ đã lên xưng vương. Ngày tháng trôi qua, nàng ta cũng tự cho mình quyền được lớn tiếng.
Chặt cây lựu chính là chủ ý của Tứ nương tử.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là vì cành lá của cây lựu che mất ánh sáng trong cửa sổ của nàng.
Chặt một cây lựu thôi, có gì to tát đâu? Chặt thì chặt, có sao đâu, chẳng lẽ nàng ta có thể nuốt tươi nàng chắc? Cái viện này vốn đã không phải của Hàn Thiên Quân nữa. 
Dù nàng nay đã về, tổ mẫu cũng sẽ không cho nàng ở lâu, chỉ cần là cô nương bị trả về nhà mẹ đẻ, dù cho người nàng từng gả cho có lợi hại đến đâu, cũng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo. Trong nhà ai mà không mong nàng tái giá sớm? Từng cành cây, ngọn cỏ trong viện này, có gì liên quan đến nàng?
Khi nghe nha hoàn báo tin, Tứ nương tử vẫn điềm tĩnh nhìn nàng, như thể chẳng có chuyện gì lớn, còn định nói lại: “Chặt một cây thôi có chết ai đâu?” Nhưng khi đối diện với ánh mắt đầy kiêu ngạo, áp đảo của nàng, không hé được nửa lời.
Trong phủ có ba vị gia chủ, nhưng chủ nhân lại chỉ có một vị Quốc Công Gia. Quốc Công Gia có ba nhi tử và một nữ nhi, uy phong của vị Tam nương tử này đã ngấm vào tận xương tận tủy, ngay cả khi giờ không còn là Quý Phi, một câu nói của nàng cũng có thể lấy mạng bọn họ. Tứ tiểu thư không nói gì, những nha hoàn trong viện càng không dám ngẩng đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play