Hàn Thiên Quân vốn định khuyên Hàn Vân Huệ một câu rằng — Hoàng đế đã có người trong lòng, trong cung nay đã có sủng phi, chẳng còn chỗ cho nữ nhân thứ hai chen chân. Song lời đến bên môi lại nuốt xuống. Sợ nàng ta hiểu lầm nàng cố ý ngáng đường nàng bước lên cành cao, bèn thôi, quay người trở về phòng mình.
Một chuyến vào cung rồi trở về nhà, viện nàng ở trước đây đã sớm có người chiếm mất, hiện tại đành ở chung một mái hiên với phu thê Hàn Quốc công.
Trịnh thị còn đặc biệt cho sửa dãy thư phòng bên cạnh, bề ngoài bảo là tiện bề thu xếp – kỳ thực là để dễ bề trông chừng. Ở gần như vậy, tiện cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể triệu nàng đến dạy bảo vài câu.
Dẫu sao, có cô nương nhà nào có thể ở mãi nhà mẹ đẻ đâu, sớm muộn cũng phải gả đi thôi. Một lần qua đò không thành, liền ngay lập tức sắp xếp mối hôn sự khác. Vốn cũng chỉ là chỗ ở tạm, Hàn Thiên Quân cũng chẳng để ý, nên mới không đuổi người đã chiếm mất viện của nàng ra.
Trở về phòng, nàng trải mấy bức họa chân dung lên bàn, định bụng lát nữa sẽ gọi người đến hỏi thử vài câu. Ai ngờ vừa xoay đầu lại đã thấy nha hoàn thân cận là Minh Xuân đang cầm một cây ngân châm, ngồi xổm trước bàn nhỏ, lần lượt đâm từng miếng điểm tâm trên đĩa.
Hàn Thiên Quân: “…”
Xem ra một năm sống trong cung, những trận đấu đá cung đình đã để lại vết thương không thể xóa mờ trong tâm hồn yếu đuối của nàng. Lúc nào cũng cảm thấy có kẻ xấu xa nào đó đang rắp tâm hại chủ tử mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT