Trong lúc đang nói, bà ta đưa tay lấy ra bánh đậu xanh trong đĩa, không ngờ lại chạm phải một thứ gì đó mềm mềm, lại còn đang cử động. Nhìn kỹ một chút, hoá ra là con chuột trắng. Ngay lập tức bà ta hồn vía lên mây, hét lên một tiếng, vội vã bật dậy khỏi ghế. Một tách trà cùng với lá trà vung vãi hết lên người, nhưng bà ta chẳng thèm để ý đến chuyện đó, chỉ loay hoay không biết làm sao với con chuột này. Nó mãi không chịu buông tha, cứ thế bò lên, còn chuẩn bị chui vào trong tay áo. Bà hốt hoảng nhìn sang Nhị phu nhân bên cạnh, người đang đứng sững sờ với ánh mắt ngẩn ngơ, la hét cầu cứu:

“Mau, mau bắt lấy nó!"

Nhị phu nhân sớm đã nhìn ra đó là con chuột, tay chân đều nổi hết da gà cả lên, vươn tay ra nhưng không dám bắt lấy nó, Trịnh thị nhìn thấy một màn này ngay lập tức gọi mấy người nô tỳ vào bắt chuột, năm sáu người đem Dư phu nhân vây lại thành một đoàn người, từ trên xuống dưới, cả người bà đều bị đè bẹp dí luôn.

Bên trong ồn ào náo nhiệt, tưng bừng một cõi, bên ngoài này Hàn Thiên Quân vén một góc màn lên hóng chuyện, xem đến hứng chí bừng bừng.

Con chuột trắng này là do nàng nuôi ở trong cung đã được một năm rồi, thích ăn nhất là bánh đậu xanh, gan như thỏ đế, một khi bị dọa sợ lập tức tìm tay áo người ta mà dán chặt lên.

Con mụ này không biết từ đâu chui ra, lỗ mũi cắm hai cọng hành mà tưởng mình là voi, chạy đến phủ Quốc Công mà ra vẻ ta đây. Kêu nàng rót nước bưng trà, lại không sợ đêm về đi tiểu quên cả ngủ luôn sao. Tục ngữ có câu, đánh chó cũng phải biết nhìn mặt chủ, nàng dẫu sao cũng đã từng là Quý Phi nương nương, dù cho có bị “trả hàng” thì cũng chính là đích nữ duy nhất của phủ Quốc Công, lại còn dám để nàng trông trẻ cho bọn họ à? Là Dư gia nhà bọn họ phúc trạch tận thiên(1)? Hay là đám con nhóc nhà bọn họ là con vàng con bạc, quý đến mức hạt giống trong người nhà bọn họ có thể sinh ra Na Tra chắc?

Đến khi Dư phu nhân bước ra thì người ngợm chẳng còn chỗ nào ra hồn, đầu bù tóc rối như ổ gà, quần áo thì nhăn nhúm tả tơi, mãi đến lúc ra tới cửa rồi mà còn quay sang than phiền với Trịnh thị:

“Một phủ Quốc Công to lớn như thế, nhìn chỗ nào trông cũng có vẻ đàng hoàng, mà sao có mỗi con chuột cũng không dọn dẹp sạch sẽ thế?”

Người khác có thể nhìn không ra manh mối gì, nhưng mà Quốc Công phu nhân có một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, sao mà nhìn không ra được chứ.

Một nén hương sau, Hàn Thiên Quân đã quỳ trước mặt bà.

---

 Chú thích:

1. Phúc trạch tận thiên: từ gốc trong truyện là 祖荫蔽天 (tổ âm thảo thiên) nghĩa là phúc đức tổ tiên sâu dày, lớn lao đến mức có thể che kín cả bầu trời, ám chỉ người hưởng nhiều ân huệ may mắn nhờ tổ tiên để lại. Câu này Cáo thấy vậy bèn dùng thành ngữ gốc Hán với ý nghĩa tương đương, dễ hiểu hơn cũng như cho bản dịch mượt mà hơn để thay thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play