Mặt của vị phu nhân đó bị Nhị phu nhân che khuất mất nửa, không nhìn rõ được ngũ quan, chỉ thấy đầu của bà chắc to gấp đôi Trịnh thị. Lúc nói chuyện ngực ưỡn ra phía trước, khí thế hùng hồn, trông cực kỳ giống bà mụ quản sự luôn khiến người ta chán ghét bên cạnh Trang Phi trong cung.

Hàn Thiên Quân liếc mắt nhìn về phía sau, khẽ ra hiệu cho một nô tỳ đứng gần đó.

Nô tỳ chạy đến trước mặt nàng, thấp giọng hỏi: “Tam nương tử, có chuyện gì vậy ạ?”

“Ngươi đi lấy một đĩa bánh đậu xanh, mang tới cho vị phu nhân kia. Bà ta chắn chắn sẽ thích ăn.”

Dư phu nhân nói thao thao bất tuyệt suốt nửa buổi, ngoài Nhị phu nhân thỉnh thoảng góp lời vài câu, phần lớn thời gian đều là một mình bà ta độc diễn, nói đến mức khô cả họng.

Bà ta cầm tách trà lên, uống một ngụm — không phân biệt nỗi là loại trà gì, chỉ cảm thấy vị trà nhàn nhạt, mùi hương thanh thoát vương nơi đầu môi, còn đọng lại chút ngọt nhẹ trên đầu lưỡi.

Khi thấy nô tỳ mang vào một đĩa bánh đậu xanh, bà ta liền nhận ra đây không phải loại bánh đậu xanh bình thường. Bánh không chỉ tinh xảo đẹp mắt mà còn toả ra mùi hương dịu dàng, ngọt ngào. Trong lòng thầm nghĩ: Phủ Quốc Công tuy không có được sự sủng ái của Hoàng đế, nhưng những thứ để phô trương ra ngoài thì một chút cũng chẳng thiếu, đủ biết gia thế  hùng hậu  biết bao nhiêu.

Hôm nay nhờ có tiểu cô muội làm mai, lại được Quốc Công phu nhân đích thân tiếp đãi, Dư phu nhân trong lòng càng thêm chắc mẩm, mối hôn sự này không mười phần thì cũng tám chín phần nắm chắc rồi. 

Bà bèn bỏ luôn mấy câu khách sáo, đặt chén trà xuống, thẳng thắng nói: “Không giấu gì phu nhân, thân thể ta dạo gần đây không được tốt lắm, mấy đứa nhỏ trong nhà đã sớm không còn quản nổi. Chính phòng bên này có một nhi tử, hai nữ nhi, thêm hai vị ca ca do tiểu thiếp sinh ra, sau này đều sẽ được đưa về nuôi dưới tên Tam nương tử. Dư gia chúng ta cũng không quá coi trọng chuyện con cháu đầy đàn, về sau Tam nương tử cũng không cần phải lo lắng chuyện sinh nở nữa, cũng đỡ hại thân…”

Tròng mắt của Nhị phu nhân gần như sắp lòi ra ngoài, nhưng Dư phu nhân dường như mải mê nói chuyện mà quên mất cả bản thân, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt hay cử chỉ của mọi người.

Trịnh thị bên này vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc không hề thay đổi một chút nào.

Thấy Trịnh thị không phản ứng gì, Dư phu nhân càng thêm tin tưởng mối hôn sự này đã vững như bàn thạch. Không màn đến việc Nhị phu nhân đang âm thầm kéo vạt mình, bà ta vẫn tiếp tục oang oang nói: “Dư gia nhà ta mấy đời đều là con nhà thư hương, không câu nệ gì lắm. Từ đời tổ phụ đã lấy đạo hiếu làm đầu, đợi ngày sau Tam nương tử bước vào cửa, mỗi ngày chỉ cần đến trước mặt ta, hiếu kính vài chén trà nước là đủ…”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play