Vương Phi thật đã trở lại, Vương Phi giả là ta nên về làng trồng trọt thôi.
Trước khi đi, ta cẩn thận giao phó mọi người.
Đất trong hậu viện là nơi đồ ăn mọc lên, nhớ là phải làm ít gậy làm giá cho cây non.
Quả chín trong rừng không được hái hết, phải để lại một ít trên đầu cành để chim chóc còn ăn qua mùa đông.
Giữ lại tổ chim én trên cửa lớn vương phủ, năm sau chúng nó sẽ còn đến.
Nói rất nhiều, mọi người trong vương phủ lại không ai nghe.
Ta bừng tỉnh!
A… Cũng đúng
Vương phi xuất thân phú quý, nhất định sẽ mang đủ tiền về, có thể nuôi sống vương phủ.
Ta không cần phải phát sầu về vấn đề sống sót của mấy người này.
Quản gia nghẹn ngào hỏi: “Ngài không để lại câu nào cho Vương gia hay sao?”
Ta nghĩ một chút rồi nói: “À, vậy chúc Vương gia ăn nhiều thêm hai bát cơm.”