“Đi đi đi! Đi nhanh đi!” Lưu thúc đổ mồ hôi đầu, hận không thể một chân đá ta ra ngoài.

Ta giả dạng thành dáng vẻ của Vương phi, đeo khăn che mặt, thuận lợi ra ngoài.. Mãi cho đến trước giờ cấm đi lại vào ban đêm ta mới trở về.

Cửa lớn Vương phủ vẫn luôn mở rộng, Lưu thúc mang theo mười mấy người nô bộc đứng ở bên trong cửa, vẫn luôn nhìn quanh bên ngoài.

Sau khi bọn họ nhìn thấy ta xuất hiện, đều lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Người đàn ông to khoẻ phía sau ta đã giúp ta đẩy xe đến trước cửa, cầm lấy bạc thưởng rồi quay đầu chạy mất.

“Quản gia, dẫn người dọn đồ vật vào. Xe này là mượn, ngày mai phải trả lại đấy.” Ta học theo Vương phi, sai khiến hắn.

Thị vệ che ở trước cửa: “Vương phi, cái này không đúng quy định lắm.”

Ta cười lạnh một tiếng: “Không đúng quy định của ai? Quy định của ngươi hay là của Hoàng Thượng? Hôm nay cho dù ta không phải là An Vương Phi thì cũng là đích nữ Thôi gia của Thanh Hà, là cháu gái ruột của đương kim Quý Phi nương nương! Làm sao? Hoàng thượng không hạ lệnh phế cái vị trí Vương Phi này của ta, Thôi gia cũng không lên tiếng không nhận ta là nữ nhi, thế mà ngươi cũng uy phong ghê nhỉ!”

Sắc mặt thị vệ trắng nhợt, không nói nữa.

Ta rút ra bội đao của hắn ném xuống đất, ngang ngược kiêu ngạo nói: “Mấy thứ này, bổn vương phi nhất định phải mang vào, nếu ngươi muốn cản thì chém ta đi!”

Thị vệ ngập ngừng, không dám tiếp tục cản lại nữa. 

Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu thúc, Lưu thúc vội vàng chỉ huy người, đưa xe đẩy rất nặng mang vào trong phủ.

Nửa canh giờ sau, ta cầm theo một bầu rượu lặng yên ra cửa.

“Hôm nay ta trách cứ ngươi trước mặt mọi người, cũng là làm để người khác xem thôi. Bổn vương phi biết cũng là ngươi tận trung với công việc, sau này nếu Hoàng Thượng thật sự truy cứu, cũng sẽ chỉ nói là bổn Vương Phi ngang ngược kiêu ngạo.”

Ta nhẹ giọng nói: “Buổi tối mưa hơi lạnh một chút, bầu rượu này giúp Lâm thị vệ làm ấm cơ thể.”

Thị vệ nhận rượu, luống cuống chân tay nói: “Vương phi chớ khách sáo.”

Ta không nói gì nữa, xoay người trở về.

Lưu thúc giơ ngón tay cái lên với ta.

Trong đình viện, thím làm bếp oán giận nói: “Sao toàn là mấy hạt đậu thối thế này, mùi ghê chết đi được! Còn lại còn hạt giống, rau giống nữa.”

“Đúng vậy, mấy thứ này chúng ta ăn thế nào.”

“Gạo này cũng quá thô ráp, cho dù chúng ta có thể ăn thì Vương gia có thể ăn được sao?”

Mọi người thất vọng nói chuyện với nhau. 

Ta ngạc nhiên nói: “Ai cho các ngươi ăn!”

Một canh giờ sau, tất cả mọi người đều muốn chém chết ta.

Ta nhổ sạch các loại hoa được thợ trồng hoa tỉ mỉ trồng: “Sau này, nơi này sẽ để trồng rau, hạt đậu hỏng là dùng để ủ phân, ngày mai ta lại lấy ít phân gà phân vịt tới đây.”

“Này, đám gà con vịt con, nuôi ở Hà Hoa Viên kia đi, chỗ đó có cây có nước, nhiều sâu, nuôi gà vịt sẽ béo.” Ta trợn mắt lên liếc mắt nhìn một gã sai vặt đang thất thần. “Nhìn cái gì mà nhìn, sau này không cần quan tâm đến đám hoa cỏ đó nữa, chuyên tâm nuôi gà vịt, nếu nuôi chết một con, ta sẽ thịt toàn bộ đám cá chép cảnh.”

“Thím làm bếp, sau này nấu cơm không được dùng nhiều dầu như thế! Sáng mai cùng trồng rau với ta, nếu đồ ăn chưa lớn thì cũng không được ăn. Cho dù các ngươi ngồi xổm chết ở nhà xí cũng không ị được đâu.” Ta nhắc lại một chút.

Ta nhìn người thợ may thêu tủm tỉm cười nói: “Ngươi cắt một số quần áo đẹp của Vương gia làm một ít khăn tay, khăn tay gì đó cũng không khó đúng không. Chúng ta có mười mấy người, tất cả đều phải dựa vào đôi tay khéo léo này của ngươi, phải kiếm ít tiền để tiêu đã.”

Tính tình của người thợ thêu thẹn thùng, thoáng nhìn Lưu quản gia, lúc này mới gật gật đầu.

Lưu thúc kinh ngạc: “Con nhóc thối này! Ngươi coi vương phủ là vườn ở nông thôn nhà ngươi à? Còn trồng rau ủ phân, nuôi gà nuội vịt! Những loại hoa mà ngươi vừa nhổ là những loại hoa yêu thích của Vương Phi đó! Còn nữa, Vương gia là người phong nhã, thế mà ngươi lại dám nuôi gà ở Phong Hà Uyển của ngài ấy ư? Nếu ngài ấy biết, nhất định sẽ chém đầu ngươi!”

“Ông cũng đừng nhàn rỗi, mau đi sắc thuốc đi!” Ta ném gói thuốc cho ông ta, “Tiền không đủ, mua ít hai thang thuốc, về sau sắc thuốc thì sắc lại một lần bã thuốc đi. Chờ ta nghĩ cách kiếm ít tiền rồi mua thuốc sau.”

Lưu thúc ôm lấy gói thuốc, trên mặt đầy vẻ lo lắng, thở dài nói: “Cho dù ta nghe ngươi, Vương gia cũng không thể nghe ngươi được. Nửa canh giờ trước, Vương gia còn hỏi Vương Phi đi đâu. Con nhóc này, lần này ta thật sự không có cách nào. Vương gia vốn bị bệnh nặng, nếu biết Vương Phi trốn rồi, không biết tức giận sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

Ta nhớ tới Vương gia bị gãy chân, cả ngày buồn bã ở trong phòng ăn no chờ chết, dáng vẻ như ma quỷ.

Ta cười tủm tỉm mà nói: “Vương phi ta không phải đã trở lại rồi sao? Lưu thúc, kể từ ngày mai, để ta đưa cơm cho Vương gia, hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu. Các ngươi không được động đậy, nếu không về sau ta cũng không ra ngoài mua thuốc mua gạo nữa đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play