Vương Phi thật đã trở lại, Vương Phi giả là ta nên về làng trồng trọt thôi.
Trước khi đi, ta cẩn thận giao phó mọi người.
Đất trong hậu viện là nơi đồ ăn mọc lên, nhớ là phải làm ít gậy làm giá cho cây non.
Quả chín trong rừng không được hái hết, phải để lại một ít trên đầu cành để chim chóc còn ăn qua mùa đông.
Giữ lại tổ chim én trên cửa lớn vương phủ, năm sau chúng nó sẽ còn đến.
Nói rất nhiều, mọi người trong vương phủ lại không ai nghe.
Ta bừng tỉnh!
A… Cũng đúng
Vương phi xuất thân phú quý, nhất định sẽ mang đủ tiền về, có thể nuôi sống vương phủ.
Ta không cần phải phát sầu về vấn đề sống sót của mấy người này.
Quản gia nghẹn ngào hỏi: “Ngài không để lại câu nào cho Vương gia hay sao?”
Ta nghĩ một chút rồi nói: “À, vậy chúc Vương gia ăn nhiều thêm hai bát cơm.”
Chương 1:
Ta nằm mơ cũng chưa từng ngờ tới, một tiểu nữ xuất thân nông thôn như ta có thể làm Vương Phi.
Bởi vì Vương phi thật sự, vào quá nửa đêm, đã mang theo tiền chạy trốn rồi!
Miệng nàng nói là về nhà mẹ đẻ nghĩ cách, đi tìm người cầu xin cho Vương gia. Thật ra ai cũng biết, những ngày thiếu ăn thiếu mặc này, nàng chịu không nổi nữa.
An Vương có ý đồ mưu phản, bị đánh gãy hai chân đưa về phủ. Thánh Thượng hạ lệnh đóng cửa Vương phủ ba năm, để An Vương ở trong phủ tự kiểm điểm bản thân.
Bá tánh trong thành bàn tán sôi nổi, đây là Thánh Thượng muốn giam cầm An Vương cho đến chết mà.
Vương phủ này chỉ được phép vào, không cho phép ra, chi phí ăn mặc hàng ngày từ đâu mà đến?
Thánh lệnh vừa ra, từ trên xuống dưới Vương phủ đều tan tác như ong vỡ tổ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại có mười mấy gia nhân trung thành lưu lại.
An Vương phủ ngày xưa lừng lẫy vô cùng, nay đã trở thành tử lao không ai dám tới gần. Ta cũng là kẻ vô cùng xui xẻo, chẳng qua chỉ tới Vương phủ đưa đồ, lại bị nhốt ở đây không ra ngoài được.
Quản gia là Lưu thúc lo lắng đến đồ xoay vòng: “Chân của Vương gia chưa lành, từ trước đều là Vương phi ra ngoài lấy thuốc cho Vương gia, hiện tại Vương phi đi rồi, sau này thuốc của Vương gia làm sao để lấy?”
Vương phi xuất thân từ Thôi gia ở Thanh Hà, gia đình vô cùng phú quý
Thánh Thượng muốn giam cầm Vương gia đến chết, nhưng chưa nói sẽ xử lý vị Vương phi này thế nào.
Vương Phi ra cửa lấy thuốc vài lần, sau đó cũng không chịu đi nữa. Bởi vì Lưu quản gia đã năn nỉ Vương phi mua một ít thức ăn cho người trong phủ.
Vương Phi khóc lóc nói: “Ta đường đường là đích nữ của Thôi thị, thế mà lại bắt ta phải giap tiếp với đám tiểu thương đó, không phải là bôi nhọ ta rồi sao?”
Nàng chịu không nổi nữa, chạy cả đêm.
Ta nhìn chằm chằm cháo loãng trong chén, nghĩ thầm, so với việc lo lắng thuốc của vương gia, không bằng nghĩ đến tiếp theo cần ăn cái gì.
“Quản gia! Không có gạo nấu cơm!”
“Quản gia! Chúng ta không có tiền để mua thuốc cho Vương gia!”
“Quản gia! Nếu không ăn chút rau dưa, mọi người không có gì để ị nữa.”
Lưu thúc tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch: “Mấy chuyện bẩn thỉu này mà cũng nói linh tinh trước mặt ta!”
Mười mấy người đứng trong viện, mỗi người đều mặt xám mày tro.
Người hầu cho dù trung thành, cũng cần phải ăn, phải ị, đúng không?
Ta cẩn thận ăn hết cháo loãng trong bát, đứng lên nói: “Nếu các ngươi tin được ta, vậy thì từ hôm nay trở đi, ta chính là Vương Phi.”
Lưu thúc đương nhiên không muốn một người con gái nông thôn như ta giả mạo làm Vương Phi, nhưng hắn cũng không có cách nào khác, Vương gia tôn quý còn đang chờ thuốc để dùng kìa.
Từ trên xuống dưới Vương phủ, chỉ có ta có vóc người tương tự với Vương Phi, có thể giả trang một chút.
“Đay chính là số bạc hiện tại có thể sử dụng.” Lưu thúc vẻ mặt đau khổ mà đưa túi tiền cho ta, lo lắng sốt ruột hỏi ta, “Không phải là ngươi sẽ lấy bạc để chạy trốn đấy chứ?”
Ta lập tức nói: “Ngài đừng nói linh tinh, ta là loại người đó hay sao?”
Lưu thúc nghe xong thì càng lo lắng: “Cái này khó mà nói, dù sao thì từ khi ngươi năm tuổi đã có thể chạy trốn từ trong tay kẻ buôn người, còn đưa người ta vào đại lao, được thưởng mười lượng bạc; Chưa đến tám tuổi ngươi đã đốt nhà của kẻ lưu manh cầm đầu ở thôn Đông, người ta còn bị lỗ vốn một con lừa gầy vào tay ngươi; Năm mười tuổi, ngươi…”
“Được rồi được rồi!” Ta trợn mắt há mồm nói, “Lưu thúc, ngài đã từ nhỏ nhìn ta lớn lên, sao lại không yên tâm đối với nhân phẩm của ta như thế.”
Khoé miệng của Lưu thúc run rẩy: “Đúng là bởi vì nhìn ngươi lớn lên, biết hai chữ nhân phẩm này ngươi chỉ chiếm có một chữ.”
Ta lẩm bẩm một câu: “Lừa ai cũng không thể lừa ngài được, không có năm đó ngài đã nhảy vào hồ nước cứu ta, ta đã sớm chết rồi. Nhưng mà nói lại, mấy năm nay nàng có còn liên lạc với Trương quả phụ không? Buổi tối hôm đó, ngài ở nơi đất hoang…”