Mỗi ngày, vừa mở mắt ra đã phải làm cha cho mười mấy nhân khẩu trong vương phủ này!
“Vương Phi! Đẻ trứng! Gà đẻ trứng rồi!” Tiếng của người thợ chồng hoa từ bên ngoài truyền đến. Hắn nâng niu ba quả trứng gà, kích động đến nỗi mặt đỏ rực rỡ.
Ta tức giận đến nỗi đau cả đầu: “Vậy thì mang cho thím đầu bếp đi! Không phải là thím ấy đang gom góp trứng gà, đợi có đủ rau hẹ sẽ làm món trứng trộn rau hẹ sao?”
Thợ trồng hoa lắp bắp nói: “Nhưng mà ta tiếc.”
“Nếu tiếc thì cắt thịt ngươi để làm sủi cảo nhé! Ta tức giận mắng: “Cút đi!”
Thợ trồng hoa xám xịt mà đi mất.
Ta vừa mới uống lên được ngụm nước cho đỡ khát, thợ may thêu lại đỏ mặt chạy tới.
Nàng ôm mấy bộ xiêm y của Vương gia, nhỏ giọng nói: “Vương phi, những bộ xiêm y này bộ nào cũng là trân phẩm, ta tiếc không muốn cắt.”
Ta cầm kéo, chọc chọc mấy cái lỗ thủng lên đó, cười tủm tỉm mà nói: “Lúc này là rách rồi, ngoan, mang đi cắt đi!”
Lập tức đôi mắt của nàng ấy cũng đỏ lên.
Ta không đành lòng, vuốt ve tay nàng nhỏ giọng an ủi: “Chị thợ thêu à, chị cần phải nghĩ thế này, Ngày thường thì nguyên liệu tốt như vậy, khả năng thêu giỏi như vậy, chỉ có Vương gia mới có thể thấy được. Nhưng mà nhờ có đôi tay nhỏ của chị sửa đổi một chút, rất nhiều người đều có thể thưởng thức rồi. Đến lúc đó, vật phẩm do chị thêu nổi tiếng khắp kinh thành, nghĩ lại thật sung sướng đúng không?”
Thợ thêu xuất thân từ Giang Nam, tay nghề xuất sắc.
Nhưng mà hầu hết các nhân tài tới vương phủ đều là bị người bắt ép.
Mỗi ngày nàng chỉ có thêu may một chút đồ vật vô dụng, còn không biết Vương gia có dùng hay không.
Thợ thêu vừa nghe thấy, hai mắt sáng lên, mang theo quần áo bị làm hỏng đi rồi.
Ta vừa quay đầu, thấy gã sai vặt vội vàng mang tới một con heo, khóc thút thít chạy tới.
“Vương Phi! Ta nghĩ đến con heo ta cẩn thận nuôi lớn, đến lúc đó lại bị các ngươi làm thịt ăn, ta lại cảm thấy đau lòng. Huhu, mỗi ngày ta hầu hạ nó giống như hầu hạ tổ tông, lúc này mới lớn được như thế!” Gã sai vặt càng nói càng khổ sở.
Ta nhét vào miệng hắn một viên kẹo, nghĩ một chút rồi nói: “Vậy đến lúc đó chúng ta không thịt nó nữa, bán đi đổi lấy tiền vậy.”
Gã sai vật ngẩn ngơ: “Nhưng không phải là người khác cũng sẽ làm thịt nó hay sao?”
“Chúng ta không quản được.” Ta nhìn thấy heo chạy, nhắc nhở hắn, “Heo của ngươi chạy tới chỗ vườn trồng rau của thím làm bếp, nếu làm hỏng mầm rau cải của thím ấy, nhất định là thím ấy sẽ làm thịt heo trước, sau đó làm thịt ngươi.”
Gã sai vặt sợ hãi hét lên một tiếng, đuổi theo heo.
Ta tới phòng bếp tìm kiếm mấy cái bánh bao tóp mỡ, đi tìm Lưu thúc.
Vừa mới vào tới phòng Vương gia, đã nghe thấy tiếng Vương gia đang quát ầm lên: “Cút đi! Bổn vương không uống.”
Ta trơ mắt nhìn liều thuốc cứu mạng tám mươi lượng, cứ như thế mà đổ đầy xuống đất.
Lưu thúc quỳ trên mặt đất, rơi lệ đầy mặt: “Vương gia, lão nô cầu xin vương gia uống một ngụm đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể ngài làm sao chịu được.”
“Đi ra ngoài đi, đừng vướng chân nữa.” Ta đi qua đi lại rót một chén thuốc.
Vương gia cảnh giác nhìn ta: “Thôn phụ dã man này, ngươi lại định làm gì?”
Ta nắm lấy mũi hắn, bẻ cằm hắn ra, sau đó rót thẳng vào, ép hắn uống.
Vương gia bị nước thuốc đắng làm cho bị sặc đến nỗi ho khù khụ, sắp nhổ ra tới nơi, ta lại cầm bát chuẩn bị nhét vào miệng hắn, cười tủm tỉm: “Nhổ ra ta lại rót vào, ngươi thử xem xem, cái nào dễ chịu hơn.”
Vương gia cứ thế mà nuốt trở lại.
Ta cầm bát ném lên bàn, quay đầu nói: “Lưu thúc, ngươi đi ra ngoài.”
Lưu thúc cũng không dám ngẩng đầu lên, quay mông lại, vèo một cái đã biến mất.
Chờ hắn đi rồi, ta nắm lấy cổ áo của Vương gia, tát cho hắn hai cái tát.
“Ta mạo nguy hiểm không màng bị chém đầu, ra ngoài mua thuốc cho ngươi, thế mà ngươi dám đổ bỏ như thế, không đánh ngươi phài cái thật xinh lỗi cái đầu vạn lượng hoàng kim này.” Ta vỗ vỗ vào mặt Vương gia, vui tươi hớn hở nói: “Biết hiện tại ai là người làm chủ nhà này không? Nếu còn dám tiếp tục ầm ĩ, kể từ ngày mai ta sẽ dùng xích sắt để xích ngươi trên giường, để ngươi ăn uống tiêu tiểu đều ở chỗ này.”
Trong mắt vương ra nổi lửa, giận dữ nói: “Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi! Nếu không, một ngày nào đó ta sẽ băm nát ngươi.”
“Xem ra ngươi vẫn chưa nhận rõ tình hình đúng không” Ta lấy chân đẩy hắn xuống giường. Chân hắn vẫn còn không thể nào nhúc nhích, chật vật mà quỳ rạp trên mặt đất.
“Triệu Hi Quang, ngươi luôn luôn như vậy, đã vô dụng còn tuỳ hứng.” Ta đá đá vào mặt hắn, nhìn xuống hắn, “Ngươi ở trong cung giết yêu đạo, muốn Hoàng Thượng đừng tu tiên vấn đạo nữa. Ngươi cho rằng mình có năng lực, nhưng ngươi có nghĩ không. Vương Phủ có mấy trăm người, thiếu chút nữa đã vì ngươi mà chết.”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ta, nhấp miệng nói: “Bổn vương không có liên luỵ đám nô tài đó.”
“Đó là bởi vì nhờ có Hiền phi cầu tình giúp ngươi, nàng quỳ gối trước Thính Chính Điện một ngày một đêm, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng vì thế mà mất, mới có thể bảo vệ một cái mạng chó của ngươi.”