Ta ngồi xổm ở trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, tát hắn hết cái này đến cái khác, sau đó hỏi hắn: “Triệu Hi Quang, tiên hoàng hậu chết rồi, Hiền Phi chỉ còn một mình, ngươi còn muốn bồi bao nhiêu mạng người nữa mới có thể lớn lên?”

Hắn bị ta tát đến nỗi khoé miệng rỉ máu, tức giận mà muốn đứng lên để bóp chết ta.

Nhưng hai chân hắn vô lực, chỉ có thể giãy giụa gào thét trên mặt đất.

Ta lui về phía sau một bước, ăn hết toàn bộ số cơm mang cho hắn hôm nay.

“Triệu Hi Quang, nếu ngươi không học được cách sống, vậy thì cứ chờ chết đi! Ta lấy cốc nước duy nhất trong phòng, đổ lên mặt hắn.

Khi ra cửa, Lưu thúc vẫn còn đứng canh, vẻ mặt lo lắng.

“Hôm nay vương gia ăn rất ngon, ăn hết rồi. Lưu thúc, có ta ở đây rồi, ngươi cứ yên tâm đi.” Ta đưa cái bát không cho hắn nhìn. 

Khoé mắt đầy nhếp nhăn của Lưu thúc cũng mở ra, vui mừng gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Vẫn là ngươi có cách.”

Khi An Vương đẩy cửa ra, ta đang ngồi ở cửa ăn cơm thịt nướng.

Thịt hầm vừa nhừ vừa thơm, rất xứng với cải thìa xanh mướt, chan thêm một chén canh, thật sự thơm nức.

Sắp tới mùa hè, thời tiết khô nóng, thợ trồng hoa còn pha riêng cho ta một chút trà hoa để bớt ngấy.

Một mùi hôi ập vào trước mặt.

Ta quay đầu thì thấy, An Vương giống một tên ăn mày bò ra.

Ba ngày ba đêm, cuối cùng hắn cũng không chịu nổi nữa.

Hắn nhìn chằm chằm ta, rất giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

“Cho bổn vương nước, cơm.” An Vương dựa vào cửa, hơi thở mong manh ra lệnh.

Ta bưng bát cơm, cười lạnh: “Nói cái gì, nghe không thấy.”

Xin cơm còn đúng lý hợp tình như vậy, sao không nhịn đói chết ngươi luôn đi

An Vương nhắm mắt lại, xấu hổ giận dữ quát lên: “Ta nói, cho ta cơm, nước!”

Có thể là vì quá xấu hổ, hắn nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.

Đã bẩn như quỷ rồi, vẫn có thể nhìn thấy tướng mạo của hắn rất tốt. 

Ta đi lấy nước và cơm cho hắn.

An Vương nhận lấy, đầu tiên là dùng nước trà súc miệng, sau đó dùng ống tay áo chấm nước xoa mặt. Cuối cùng, hắn mới nâng bát cơm lên, ăn từng chút từng chút một.

Một bát cơm, hắn ăn trong vòng mười lăm phút, nhai kỹ nuốt chậm, đủ thấy được hàm dưỡng của hậu duệ vương tôn quý tộc.

Ta ném cho hắn một chiếc gậy: “Nếu ra rồi thì có nghĩa là vẫn muốn sống. Chân của ngươi thì sao, nếu muốn giống như trước kia thì không thể. Đầu tiên phải dùng cái gậy chống này để tập đi đã, hơn nữa uống thuốc lúc trước, muốn khôi phục sáu bảy phần thì cũng không phải là khó.”

An Vương cúi đầu vuốt ve cây gậy chống kia, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi ta: “Đây là cây Lục Ngạc Mai trong hoa viên phải không?”

“Hả, hình như là thế.” Ta mờ mịt nói: “Sao thế?”

Cái cây này bị chết héo, ta nhìn gỗ của nó cũng không tệ lắm, thuận tay chặt đi.

An Vương giận dữ nói: “Đồ giặc cướp ngu ngốc nhà ngươi! Cả vườn là cây táo với hạt dẻ ngươi không chặt, nhất định phải chọn cây Lục Ngạc Mai mà bổn vương thích nhất, có phải ngươi cố tình chọc tức bổn vương không?”

Mẹ hắn chứ! Thật đúng là vừa bưng bát ăn cơm, buông bát chửi mẹ người ta!

Ta quả thực bị hắn làm cho tức cười, châm chọc nói: “Huhu, ta biết rồi, có người sinh ra là nô tài, có người sinh ra đã là chủ nhân! Nhưng mà mẹ nó chứ! Ta còn chưa nghe nói cây còn chia ra năm bảy loại đâu. Sao thế, cây táo, cây dẻ sinh ra đã hạ tiện à?” 

An Vương bị ta mắng cho không biết nói gì.

Hắn không tưởng tượng nổi mà hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai, dám như vậy đối với bổn vương!”

Lời này hỏi quá thâm ảo rồi! Trực tiếp khiến cho ta ngây ngốc. Ta là ai? Ta từ đâu tới? Ta đi đâu đây?

Càng nghĩ càng thấy đáng sợ.

An Vương không hổ là An Vương, một câu hỏi đã khiến cho ta hỏng mất.

Ta suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi đồng ý, từ hôm nay trở đi ta sẽ là cha ngươi. Cha dạy dỗ con là lẽ dĩ nhiên.”

An Vương run cả người, oa một cái mà phun ra một ngụm máu tươi.

Ta nắm lấy cổ tay của hắn bắt mạch, rất tốt, đỡ phải tích tụ bực bội ảnh hưởng đến tim mạch, tự mình nghẹn chết mình.

“Chúc mừng Vương gia! Phun ra nhụm máu này thân mình sẽ khoẻ mạnh hơn. Ta ngồi ở bên cạnh hắn hướng dẫn từng bước, “Vương gia đại nhân có đại lượng, tất nhiên sẽ không so đo với ta. Lúc trước ta đánh ngài là bởi vì sợ ngài quyết tâm muốn chết, hôm nay muốn làm cha ngài cũng là vì muốn ngài phun ra ngụm máu ứ này.”

Ta thấy Vương gia buông lỏng một chút, còn nói thêm: “Ngài ra đây, có thể thấy được lúc này đã rất tốt rồi. Nhìn kìa, kia là gà vịt đi bên cạnh ngài! Lại nhìn xem, kia là một con heo béo. Đây đều là hơi thở của sinh mệnh. Vương gia, bọn ta còn mong chờ ngài lại giàu mạnh trở lại, để ăn sung mặc sướng với ngài đó.”

Tát một cái rồi, lại cho hai quả táo. 

Nếu không, thật sự làm cho kẻ khó chiều này tức chết rồi, chuyện lớn của ta sẽ hỏng mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play