An Vương nghi ngờ nhìn ta: “Ngươi coi ta như trẻ con ba tuổi mà dỗ dành kiểu đó hả?”

“Tất nhiên là không rồi.” Ta bẻ đầu ngón tay, tính toán ra một số, tự tin nói, “Dù thế nào cũng coi ngài là trẻ con mười tuổi chứ, dù sao thì ba tuổi làm sao có thể nghe hiểu lời vàng ngọc này của ta.”

Ta tìm chổi và giẻ lau ném cho hắn: “Nếu đã ăn no uống no rồi, vậy thì dọn dẹp chuồng heo của ngài đi, sau đó chẻ củi đun nước, rồi tắm rửa sạch sẽ. Dù sao thì hiện tại ngài cũng chỉ có hai bàn tay trắng, có mỗi một khuôn mặt nhìn tạm được. Hiện tại Vương phủ chỉ còn lại có mười mấy người, đều bận rộn rất nhiều việc, không có ai hầu hạ ngài cả.”

An Vương không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu bổn vương có thể ra ngoài, việc đầu tiên là sẽ ngũ mã phanh thây nô tài chó má như ngươi.”

“Đầu tiên, ngươi phải đi ra ngoài được đã.” Ta đạp chân lên cái chân gãy của ha ứn, nhìn hắn đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nắm lấy cằm hắn cười tủm tỉm nói: “Nói mới nhớ, ta đã lo liệu sinh kế cho bao nhiêu người trong Vương phủ này như thế, lại mua thuốc chữa khỏi chân cho ngươi, lại khuyên bảo ngươi, làm tất cả những việc mà một Vương phi cần phải làm. Hay là đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau đi, để chứng thực quan hệ này, được không?”

Cuối cùng ta cũng tóm được chỗ yếu hại của An Vương này rồi.

Hắn sợ ta huỷ hoại sự trong sạch của hắn.

Chỉ cần hơi đùa giỡn một chút, nói một chút lời nói thô bạo xấu xa, hắn thật sự là ta nói gì nghe nấy.

Ta lấy thuốc về, nhét vào ngực hắn, lười biếng nói: “Này, tự mình đi sắc thuốc đi!”

An Vương ôm lấy gói thuốc, tức giận nói: “Ta không biết làm!”

Ta cười hì hì liếc nhìn hắn một cái: “Vậy thì ngươi hôn ta hai cái, ta sẽ đi sắc thuốc cho ngươi, vụ mua bán này cũng có lãi đấy chứ!”

An Vương trợn mắt liếc nhìn ta một cái, thấp giọng mắng ta một câu: “Đồ lưu manh!”

Tự hắn đi chẻ củi, lại nhóm bếp lò, tự mình đun nước sắc thuốc.

Sắc thuốc là một việc rất tinh tế, lửa to không được, nước ít cũng không được.

Khoảng hai canh giờ, cần phải ngồi yên một chỗ không rời mà trông bếp lò.

Tôi ngồi bên cạnh ăn trái cây, thấy An Vương đầu tiên là bị bỏng tay, sau đó lại làm vỡ bếp lò. Trên tay hắn rất nhiều vết bỏng phồng rộp lên, hắn bặm môi, giống như là có hận thù sâu sắc với cái bếp lò trước mặt vậy.

Cũng có thể là não của An Vương bị úng nướng, thế mà dùng tay không để nhặt củi đang cháy trên mặt đất.

“Đồ ngốc!” Ta lập tức cầm lấy cổ tay của hắn, nếu không thật sự tay hắn sẽ bị nướng chín.

Ta tìm thợ thêu lấy kim, đầu tiên là hơ nóng kim một chút, sau đó chọc vỡ bọt nước.

“Bôi thuốc cho ngươi rồi, không cần phải băng vết thương nữa, trời nóng, bịt kín không tốt.” Ta đưa cho hắn một miếng dưa xanh, “Này, ăn chút cho mát họng.”

Đồ đầu heo, một canh giờ rồi, cái gì cũng chưa làm được.

Ta nâng bếp lò lên, lại một lần nữa nhét củi lửa vào, đặt nồi thuốc lên.

Cũng may mà thuốc còn chưa đổ ra ngoài.

Khi bếp lò đổ xuống, hắn cũng biết đỡ nồi thuốc trước.

Biết trân trọng đồ vật, gỗ mục nhưng cũng vẫn đẽo được.

“Khi lửa nhỏ, không cần nhét củi liên tục vào làm gì, dùng quạt thổi một chút” Ta nhét cây quạt vào tay khác của hắn, nắm lấy tay hắn dùng sức một chút, làm mẫu cho hắn: “Như thế này, lực thế này vừa đủ. Chờ lửa to lên một chút, ngươi nhìn xem củi bên trong đã cháy đến đâu ròi, chờ đến khi lửa cháy năm sáu phần thì nhặt một ít củi nhỏ cho thêm vào. Còn nữa, trước khi thêm củi thì không thể thêm đầy quá, nếu không sẽ không cháy được. Củi lửa phải đặt như vậy, xếp lên.”

Khi nồi thuốc sôi ùng ục mà bốc hơi lên, ngửi đã thấy mùi thuốc đắng.

An Vương vẫn không nói gì, hắn rũ mi mắt, cẩn thận nghe.

Đến khi ta buông tay hắn ra, lỗ tai đã đỏ rực rồi.

An Vương cầm cây quạt, cẩn thận thêm củi để đốt lửa, lần này làm rất tốt.

Hắn thật sự là có một vẻ ngoài rất đẹp, đúng là quý công tử xuất thân từ phú quý cẩm tú. Dáng vẻ cao quý, ngoại hình thanh tú tươi đẹp lại không hề có chút nữ tính nào, một khuôn mặt tuyệt sắc nam tính, chỉ nhìn một lần rồi sẽ không thể quên được.

Sáu tháng liền, Hoàng Thượng không quan tâm tới An Vương, giống như muốn nhốt hắn tại Vương phủ.

Từ trên mây rơi xuống vũng bùn, cảm xúc của An Vương có lẽ cũng không chịu nổi.

“Chân của ngươi cũng đỡ nhiều rồi, ngày mai đừng chống gậy nữa.” Ta lấy từ trong ngực ra một túi mứt hoa quả, đưa cho hắn, “Ta biết trong lòng ngươi khó chịu, thuốc uống cũng rất đắng. Nhưng tóm lại là cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cười cũng là một ngày, khóc cũng là một ngày, sao không yên tâm một chút chứ.”

An Vương nhìn chằm chằm vào mứt hoa quả, không nhận. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play