Ta kéo tay hắn, đặt trong lòng bàn tay hắn, cười nói: “Đây cũng không phải là đồ rẻ tiền mấy văn tiền đâu, ta đã hỏi Lưu thúc, hắn nói ngươi thích ăn đồ ăn của Tam Vị Trai. Có một chút xíu như vậy mà ta mất mười lạng bạc đó. Ta lớn như vậy rồi còn chưa từng ăn cái gì đắt như vậy đâu. Thật sự muốn nếm thử, ăn thứ này có phải là có mùi vị giống bạc không nhỉ.”

An Vương không nói gì, hắn chỉ mở ra gói giấy dầu, cầm một miếng đưa cho ta.

Hắn cũng không nhìn ta, nghiêng mặt, cứ như thế mà duỗi tay ra, bón không khí.

Ta cúi đầu cắn lấy, môi đụng vào tay của hắn.

An Vương lập tức quay đầu nhìn ta, trừng mắt liếc nhìn ta một cái.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, cố ý nói: “Ngọt thật đấy, đồ vật quý giá như vậy, ăn vào thật không bình thường.”

“Ngươi nói bậy cái gì thế!” Lúc này, mặt của An Vương đã đỏ bừng rồi. 

Ta ai da một tiếng: “Đương nhiên là nói mứt hoa quả này rồi! Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nói ngươi sao?”

Lúc này An Vương càng không muốn nói chuyện với ta nữa.

Ta thấy Lưu thúc ầm ĩ mà chạy về phía ta.

Hắn lo lắng sốt ruột nói: “Con nhóc kia! Ngươi bảo ta đưa mứt hoa quả cho Lâm thị vệ ngoài cửa, không phải là ngươi đã coi trọng người ta rồi đấy chứ! Người ta là đứa nhỏ tốt rất là trong sáng, ngươi đừng có mà làm hại người ta.”

An Vương lập tức đứng lên ngay, cũng không cầm gậy chống, tập tễnh đi rồi.

Ta cười cười, ở phía sau gọi: “Sắc thuốc xong rồi ta sẽ mang cho ngươi! Đừng đóng cửa nhé!”

Lưu thúc vừa thấy tình huống này thì trợn tròn mắt: “Vương gia làm sao thế? Không phải là ngài ấy sợ nhất người khác nhìn thấy mình đi tập tễnh hay sao? Làm gì mà nóng nóng vội vội, chạy nhanh như vậy?”

“Hắn không phải là nóng vội, mà là sốt ruột.” Ta nhìn ấm thuốc, khẽ cười một tiếng. “Lửa cháy vừa vặn.”

An Vương trốn ta khoảng sáu ngày.

Bên ngoài, ve không ngừng kêu, phòng của hắn mở cửa sổ ra thông khí, thế nhưng không thấy bóng người đâu.

Buổi tối vừa khô vừa nóng, không có một cơn gió nào. 

Thím đầu bếp làm mì lạnh, mọi người cùng nhau ngồi trong viện ăn.

Ban ngày ta đi ra ngoài chọn mua, cũng không biết vì sao lại bí mật mang theo một tờ hịch văn vào. 

Thím đầu bếp cầm lấy tờ hịch văn, sợ hãi nói: “Trời đất ơi! Đầu của nữ tặc này đã tăng đến vạn lượng hoàng kim rồi! Các ngươi nói xem, mới có ba năm, trơ mắt nhìn nàng dẫn quân Khăn Vàng, đánh hạ mười toà thành trì. Cứ tiếp tục như vậy, không phải là nàng sắp làm Hoàng Đế đấy chứ.”

Đương kim Hoàng Thượng trầm mê với cầu tiên vấn đạo, các gia đình thế tộc hoành hành ngang ngược, tham quan ô lại coi bá tánh là thịt cá.

Thế đạo rối ren.

Đầu của nữ tặc trong miệng thím đầu bếp chính là nữ thủ lĩnh của quân Khăn Vàng, tên là Từ Thiên Mệnh. 

Sắc mặt của Lưu thúc biến đổi, giận dữ nói: “Đừng nói linh tinh nữa!”

Thím đầu bếp cũng ý thức được là mình nói sai rồi, vội vàng lảng tránh sang việc khác: “Nghe nói nữ tặc này có vẻ ngoài rất hung tợn, sức lực vô cùng lớn, rất là đáng sợ. Nàng còn có cơ thể bất tử, đao thương chém không đứt, mỗi một đêm chơi mười người đàn ông, lấy dương bổ âm, là nữ yêu ngàn năm.”

Ta cúi đầu trộn mì, trong lòng thầm khen mì tương đen của thím đầu bếp làm rất ngon.

Tương đen mà nàng ngâm, rất hợp ăn với thịt heo thái nhỏ.

Lại trộn cùng với củ cải thái chỉ, dưa xanh thái chỉ, trộn một chút tương hành. 

Dùng chiếc đũa gắp một cái, mùi hương thơm nồng đậm, giải nhiệt rất tốt.

Nước dùng là nước hầm gà mái già, béo ngậy lại không hề ngấy.

Thím đầu bếp còn trộn một đĩa rau cần thơm, cắn vào rất giòn, vô cùng ngon miệng.

Mọi người cùng nhau ngồi ở trong viện, sột soạt mà ăn mì, nghe thím đầu bếp kể chuyện về nữ tặc kia. 

Chị thợ thêu luôn nói rất ít, lại bỗng nhiên nói: “Từ Thiên Mệnh không phải là nữ yêu quái! Cô ấy là ân nhân của bá tánh. Sau khi Từ Thiên Mệnh đánh hạ thành trì, cũng không ức hiếp làm nhục dân lành,ngược lại lấy hết ruộng tốt trong tay đại gia tộc, chia cho người nghèo khổ không có cơm ăn. Ta tới từ Thanh Châu, ta biết rất rõ. Các nông hộ ở Thanh Châu cực khổ làm ruộng một năm trời, nhưng mà sau khi nộp thuế và thuế đất, trong nhà còn lại không tới một đấu gạo, ngược lại, vẫn còn thiếu lương thực trả cho địa chủ. Bởi vì thế, còn phải bán nữ nhi ra ngoài mới có thể đổi ra được tiền hạt giống năm tiếp theo. Hết năm này qua tháng khác, vất vả lao động, vậy mà vẫn còn phải mất tiền mất mạng.”

Sau khi Từ Thiên Mệnh đánh hạ thành trì, cũng không cấm người dân tự do đi lại.

Trước kia chị thợ thêu đã định ra hôn sự, trong nhà chia đất, không bao lâu đã gả ra ngoài.

Chỉ là nói tới đây, lại không thể nói thêm được gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play