số chương: 170 chính văn
A Thiện xuyên thư đã mười lăm năm mới phát hiện ra chính mình không thuộc về thế giới này.
Điều xui xẻo nhất chính là nàng đã quên gần hết cốt truyện, vậy mà lại vô tình trêu chọc vai ác lớn nhất trong nguyên tác.
Thế nên, thân phận hiện tại của nàng là
Tiểu kiều thê (đang bỏ trốn) của vai ác.
Mỗi ngày đều lo lắng tránh né, tìm mọi cách để giữ mạng trước phu quân vai ác. Nhưng rồi
A Thiện: Hắn thật đáng sợ, nhất định phải tìm cách trốn!
Sau này: Thiện thiện... thơm quá.
Trước khi phát hiện bản thân xuyên thư, A Thiện từng vô tình nhặt được một mỹ nhân mất trí nhớ ven đường.
Người nọ cử chỉ tao nhã, thần thái ôn nhu nhưng xa cách.
Thế nhưng, càng ở chung lâu, A Thiện lại càng cảm thấy mỹ nhân này có chút... quá thô bạo?
Cho đến một ngày, tiểu viện của nàng bị thị vệ tầng tầng lớp lớp bao vây.
Giữa trời đông tuyết phủ, mỹ nhân vận bạch y, bước trên nền hoa mai rơi, ung dung tiến vào.
Người bên cạnh khẽ hỏi: "Chủ tử, xử trí cô nương kia như thế nào?"
Mỹ nhân thản nhiên vuốt nhẹ ngọc ban chỉ trên tay, không buồn liếc nhìn nàng lấy một lần, lạnh lùng phun ra hai chữ
"Giết đi."
[Bề ngoài là mỹ nhân ôn nhu, bên trong lại tàn nhẫn vô tình vai ác phu quân x Tiểu kiều thê mềm mại đáng yêu, chuyên đi cứu mạng người nhưng luôn muốn bỏ trốn]
📌 Lưu ý:
Mọi người nhớ cất vào tủ sách nhé, thật sự rất hay!!