Hôn sự giữa A Thiện và thế tử Nam An Vương chỉ trong nửa ngày là đã truyền khắp hoàng thành.

Mọi người khó mà tưởng tượng được vị thế tử gia ngày thường ôn nhuận như ngọc, phong thái tựa thần tiên ấy khi thành thân sẽ đối đãi với thê tử ra sao. Bởi vì ai ai cũng biết rằng, đằng sau gương mặt ôn hòa kia là một tâm địa hoàn toàn trái ngược. Dù chỉ là cữu cữu ruột thịt, hắn vẫn có thể ra tay giết chết mà không hề chớp mắt.

A Thiện không biết những lời đồn về thế tử Nam An Vương lan truyền khắp hoàng thành, cũng không có hứng thú tìm hiểu. Nàng đã sớm lĩnh giáo sự tàn nhẫn của hắn từ hai tháng trước, vì thế ngay khi thánh chỉ tứ hôn truyền tới phủ Trung Dũng Hầu, A Thiện liền tự nhốt mình trong phòng, đóng chặt cửa không ra ngoài.

Nàng thật sự hoảng loạn. Đồng thời cũng đã lên kế hoạch bỏ trốn.


Nửa đêm, trận tuyết lớn vừa dừng lại lại bắt đầu rơi lả tả. Trong một tiểu viện yên tĩnh của phủ Trung Dũng Hầu, vài chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên tỏa ra ánh sáng leo lét, gió thổi qua khiến ánh nến chập chờn. Một cánh cửa phòng lặng lẽ khẽ mở.

A Thiện ôm chặt tay nải, ghé sát vào cửa dè dặt quan sát xung quanh. Sau khi xác nhận trong viện không có ai, nàng lập tức nhanh chóng rời đi, ẩn mình vào bóng tối.

Từ khi biết mình xuyên vào sách, tâm trạng A Thiện luôn thấp thỏm, không lúc nào yên.

Bởi trong nguyên tác, Cố Thiện Thiện là một nhân vật hoàn toàn mất tích, không hề có bất kỳ tương tác nào với các nhân vật chính. Nhưng giờ đây, nàng không chỉ vô tình đụng trúng nam chính mà còn bị đẩy vào tình thế phải thay nguyên nữ chủ gả cho hắn.

A Thiện vốn nhát gan, nàng không dám nghĩ đến những chuyện tiếp theo. Nếu cứ tiếp tục bám theo nguyên tác, nàng rất có thể sẽ bị bại lộ thân phận, mà nam chính trong nguyên tác lại là kẻ tàn nhẫn, về sau thậm chí còn tạo phản.

A Thiện thật sự sợ hãi thế tử Nam An Vương.

Nàng không muốn gả cho hắn.

Để tránh bị hắn tra tấn đến chết trong tương lai, cũng như để thoát khỏi những tình tiết chưa biết phía trước, nàng chỉ còn cách bỏ trốn.


Tuyết càng rơi dày, giẫm lên nền đất phát ra tiếng kẽo kẹt rõ ràng.

A Thiện vừa mới dọn đến hầu phủ, bên cạnh cũng không có nhiều người hầu hạ. Lúc nãy, nàng đã tìm cớ tách hai nha đầu đi chỗ khác, giờ trong viện chỉ còn lại mình nàng.

Tư Thiện Cư vốn là nơi Cố Thiện Thiện từng sống khi còn nhỏ. Cố Bá Viễn yêu thương con gái út, dù đã nhiều năm trôi qua cũng chỉ đổi tên viện mà không thay đổi bất cứ thứ gì bên trong.

Bởi đây là một sân viện cũ chưa được tu sửa, A Thiện dễ dàng tìm thấy một lỗ chó ở thiên viện. Nàng mở rộng nó ra một chút để tiện chui qua. Vì để hành động thuận lợi, nàng không dám mặc quá nhiều quần áo. Vừa mới lách người qua lỗ chó thành công, nàng lập tức cảm thấy như nhìn thấy hy vọng sống sót.

Nắm chặt tay nải, nàng vội vàng chạy về phía con hẻm nhỏ, sợ bị người trong phủ phát hiện.


Bốp—!

Một cơn tê rần từ cẳng chân truyền đến, A Thiện bị thứ gì đó quét trúng, cả người mất thăng bằng, ngã nhào xuống nền tuyết.

Lớp tuyết dày trên mặt đất trơn trượt, tay nải trong ngực cũng bị văng ra ngoài. A Thiện run lên một cái vì lạnh, vội vàng bò dậy nhặt lại đồ đạc. Nhưng ngay khi vừa ngẩng đầu, nàng bỗng nhìn thấy một đôi giày đen xuất hiện trước mặt.

“Cô nương định đi đâu vậy?”

Gió đêm thổi qua khiến thân thể đơn bạc của A Thiện không kìm được mà run lên. Nàng siết chặt tay nải, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trào phúng của hắc y thiếu niên.

Lưỡi nàng cứng lại, miễn cưỡng nói ra một lý do chẳng chút thuyết phục:

“Ta… chỉ ra ngoài tản bộ.”

Thiếu niên híp mắt, giọng điệu mang theo ý cười lạnh:

“Trùng hợp thật, chúng ta cũng đang tản bộ.”

A Thiện giật mình.

“Chúng ta?”

Đôi mắt nàng nhanh chóng đảo qua xung quanh, lúc này mới nhận ra,  không chỉ có một người xuất hiện.

Trước mặt nàng chính là Tu Bạch, thị vệ thân cận bên người thế tử Nam An Vương.

Mà phía sau hắn… còn có nhiều bóng người khác ẩn trong bóng tối.

A Thiện theo bản năng nghĩ ngay đến Tu Bạch, cái tên luôn như hình với bóng bên cạnh Nam An Vương thế tử. Nàng vội vàng đảo mắt nhìn về hai bên đường phố.

“Đi thôi, A Thiện cô nương.” Thiếu niên môi hồng răng trắng ôm kiếm, mỉm cười với nàng đầy "thiện ý": “Chủ tử nhà ta đang ‘tản bộ’ ngay phía trước.”

A Thiện: “……”

Sau khi bình tĩnh ngẫm lại, nàng cảm thấy bản thân đã quá nóng vội.

Chỉ vì một đạo thánh chỉ tứ hôn mà hoảng loạn đến mức tính chuyện bỏ trốn? Chuyện lớn như vậy, nàng đáng lẽ phải lên kế hoạch kỹ lưỡng rồi mới hành động.

Gió lạnh thổi quét bông tuyết trắng xóa, A Thiện ôm chặt tay nải, đôi tay lạnh cóng đến mức nước mắt cũng sắp trào ra. Đến khi bị Tu Bạch "mời" đến con phố nơi Nam An Vương thế tử đang chờ, cả khuôn mặt nàng đã tái nhợt vì rét, trông vừa đáng thương vừa yếu ớt, khiến người đi đường không khỏi liếc nhìn thêm vài lần. Có lẽ bọn họ sẽ thương cảm cho một cô nương áo mỏng giữa trời tuyết, nhưng Nam An Vương thế tử kia, kẻ không có tim không có phổi, tuyệt đối sẽ không.

Trên hoàng thành đại đạo, dù đã về đêm nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng. Những chiếc đèn lồng vàng ấm áp treo dọc hai bên đường, ánh sáng rọi xuống một cỗ xe ngựa xa hoa càng làm tôn lên vẻ quý phái.

“Chủ tử ở bên trong.”

A Thiện liếc nhìn mấy thị vệ đeo đao đứng hai bên xe, chỉ có thể cắn răng, căng da đầu mà bước lên.

Bên trong xe ngựa ấm áp hẳn so với cơn gió lạnh giá ngoài kia. Than hồng cháy rực tỏa ra hơi ấm, hương huân nhẹ nhàng vấn vít. Người nam nhân khoác áo choàng lông trắng bạc ngồi tựa bên trong xe, khuôn mặt hơi nghiêng, hàng mi dài rũ xuống che khuất đôi mắt. Hắn có dáng vẻ lười biếng ôn hòa, nhưng ngay khi A Thiện vừa bước vào, bầu không khí vô hình tỏa ra từ hắn lại khiến nàng không khỏi căng thẳng, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Hơi ấm lan tỏa, tuyết đọng trên người nàng nhanh chóng tan ra. A Thiện khẽ phủi những bông tuyết bám trên tay áo, ánh mắt vô thức liếc nhìn người đối diện, không ngờ, đúng lúc này hắn bỗng nhiên ngước mắt lên.

“Muốn chạy trốn?”

Dưới ánh sáng của viên dạ minh châu treo trên trần xe, Nam An Vương thế tử hiện lên như một bức họa tuyệt mỹ. Làn da hắn trắng lạnh như ngọc, đường nét tinh tế, khí chất ôn nhã mà khiêm cung. Đáng tiếc, có những lúc người ta dễ dàng quên mất hắn tàn nhẫn đến mức nào.

Giọng nói trầm thấp của hắn khiến A Thiện giật nảy mình. Tuyết rơi trên vai nàng nhanh chóng hòa tan thành từng giọt nước, ánh mắt Nam An Vương thế tử dừng lại nơi đó, rồi di chuyển lên gương mặt nàng. Trong không gian yên tĩnh, A Thiện cẩn thận dựa vào cửa xe, thấp giọng giải thích: “Ta không có chạy trốn, chỉ là… ra ngoài đi dạo một chút.”

Nam An Vương thế tử thu lại ánh mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhưng không rõ ý tứ. Hắn cầm lấy một thanh chủy thủ nhỏ tinh xảo trên án kỷ, ngón tay thản nhiên vuốt ve lưỡi dao, hoàn toàn không tin lời nàng:

“Lá gan không nhỏ. Nhưng đừng để ta bắt được lần thứ hai.”

Nếu để ta bắt được ngươi chạy trốn một lần nữa… vậy thì….

Từ sau sự kiện hai tháng trước, vận mệnh của A Thiện đã bị trói chặt cùng Nam An Vương thế tử. Hắn biết lúc này mình không thể giết nàng, mà bản thân nàng cũng hiểu rõ điều đó hơn ai hết.

Bàn tay hắn khẽ siết lại, ánh mắt trở nên u tối. Trong khoảnh khắc không khí xung quanh như lạnh thêm mấy phần, hắn cúi người, ngón tay thon dài nắm lấy cằm A Thiện, giọng nói trầm thấp, chậm rãi lướt qua tai nàng…

“Ngươi biết đấy, ta có rất nhiều cách khiến một người sống không bằng chết.”

A Thiện đương nhiên biết. Ý nghĩ ấy khiến nàng lập tức nhớ đến những cảnh tượng kinh hoàng tựa phim kinh dị hai tháng trước. Không dám phản kháng, nàng chỉ có thể giữ nguyên tư thế khó chịu này, nhanh chóng chớp mắt gật đầu hứa hẹn: “Ta sẽ không chạy nữa.”

Lúc trước nàng rốt cuộc đã nghĩ gì mà lại trêu chọc một nam nhân đáng sợ như thế?!

Hương huân nồng đậm hơn khi gặp hơi ấm, khiến người ta dễ dàng chìm vào cơn mê. Vì tư thế của hai người lúc này, lưng A Thiện dán chặt vào vách xe, hô hấp dần trở nên khó khăn.

Nam An Vương thế tử rất ít chủ động chạm vào nàng, huống hồ là tiếp cận gần đến vậy. Khi lớp lông mềm mại trên áo choàng hắn vô tình lướt qua da nàng, hơi lạnh trên khuôn mặt tái nhợt của A Thiện cuối cùng cũng tan bớt. Nàng không nhịn được, lặng lẽ đặt tay lên áo choàng của hắn để sưởi ấm.

Trời lạnh đến thấu xương, nếu không phải vì cần chui qua lỗ chó để thoát thân, nàng có chết cũng không dám mặc phong phanh thế này ra ngoài.

 áo choàng sương bạch được thêu bạc tinh xảo, vải dệt vừa mềm vừa ấm. Khi bàn tay nàng chìm trong lớp vải ấy, hơi lạnh nhanh chóng rút đi. Không giống Nam An Vương thế tử, người dù có khoác bao nhiêu tầng áo cũng chẳng che nổi hơi lạnh thấu tim tỏa ra từ chính cơ thể mình.

“A… A Tiện, có thể đưa ta về không?”

Trước khi bị Nam An Vương thế tử ném khỏi xe ngựa, A Thiện đánh bạo hỏi một câu.

Bên ngoài xe ngựa, gió lạnh mặc sức cuốn theo những bông tuyết dày đặc, hơi thở của mọi người tỏa ra trong không trung thành từng làn khói trắng. A Thiện vừa mới cảm nhận được hơi ấm, thực sự không nỡ rời khỏi không gian ấm áp này.

Nam An Vương thế tử khẽ nhấc mi, đầu ngón tay gảy nhẹ chiếc huân lư, rồi ngước mắt nhìn nàng. Ánh đèn trong xe phản chiếu lên mái tóc đen của hắn, bóng dáng càng thêm u tối. Hắn cong môi cười nhạt, ánh mắt trầm trầm rơi xuống người nàng:

“Ngươi vừa gọi ta là gì?”

A Thiện lập tức rụt người vào góc xe, chột dạ quay mặt đi. Vừa rồi nàng chỉ thuận miệng gọi vậy thôi. Hai tháng trước, khi người nam nhân này còn bị mù lại mất trí nhớ, nàng vẫn luôn gọi hắn như thế.

“Ta muốn nói là…” A Thiện biết Nam An Vương thế tử tuyệt đối sẽ không hảo tâm đưa nàng về nhà. Nàng xoa xoa chóp mũi hơi ửng đỏ, nhanh chóng đổi giọng, thử một cơ hội cuối cùng:

“Thế tử gia, có thể cho ta mượn áo choàng của ngài một lát được không?”

Ánh mắt nàng dán chặt vào chiếc áo choàng lông mềm mại trên người hắn, vẻ mặt đáng thương vô cùng, giọng điệu yếu mềm tựa như đang làm nũng:

“Bên ngoài thật sự lạnh quá… ô ô ô…”

“……”

Nam An Vương thế tử vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng như thể chẳng hề bị lay động. Dù A Thiện có run rẩy vì rét mướt ngoài xe, hắn cũng không buồn động lòng, chứ đừng nói đến việc đưa áo choàng cho nàng.

Chỉ một kẻ máu lạnh như vậy, đến cả một cô nương yếu đuối cũng không thương tiếc, thành thân rồi liệu có thể yêu chiều thê tử hay không?

Trên đường trở về, A Thiện vừa đi vừa nghĩ, tự nhủ mình tuyệt đối không thể gả cho một người như thế. Nàng xoa xoa mũi, tủi thân nhớ lại—rõ ràng lúc trước quan hệ giữa bọn họ còn khá tốt cơ mà…

Hai tháng trước, A Thiện vừa trốn khỏi Phật Kỳ Sơn.

Lúc đó, thế giới này vẫn còn xa lạ với nàng. Nàng không nơi nương tựa, không biết mình nên đi đâu, bèn dùng số bạc ít ỏi mua một tiểu viện hẻo lánh ở Cẩm Châu Thành.

Ngay đêm đầu tiên chuyển vào biệt viện, nàng nhặt được một người nam nhân trong sân.

Đêm ấy trời không trăng, bầu trời xa xăm phủ một màu đen kịt. A Thiện cầm đèn lồng, cẩn thận tiến lại gần bóng dáng trắng xóa nọ. Trong khoảnh khắc, nàng còn tưởng rằng người kia đến để bắt mình.

Người nọ như từ trên trời giáng xuống, cả người khoác bộ bạch y sang quý nhưng loang lổ vết máu. Không rõ vì sao áo ngoài của hắn dưới ánh trăng lại phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, đẹp đến kỳ lạ. Nam nhân ấy đã rơi vào hôn mê, trên mặt vẫn đeo nửa chiếc mặt nạ phục cổ tinh xảo.

A Thiện ở thế giới này vừa hoảng loạn vừa bất lực, theo bản năng muốn tìm một người bầu bạn. Đúng lúc đó, nam nhân này lại ngã xuống ngay trong sân nhà nàng, thời cơ thực sự quá trùng hợp.

Vì vậy, nàng không suy nghĩ quá nhiều về việc hắn bị thương nặng ra sao, cũng chẳng để tâm tại sao một người ăn mặc cao quý như vậy lại dùng mặt nạ che khuôn mặt. Khi kéo hắn vào nhà, nàng cũng không hề phát hiện, ngay cách đó không xa, một thanh trường kiếm sắc bén tỏa hàn khí thấu xương vẫn còn cắm trên nền tuyết.

Mười năm sống trên núi, A Thiện học được không ít thứ, trong đó giỏi nhất chính là y thuật.

Dưới ánh đèn mờ trong phòng, nam nhân yên lặng nằm đó, mái tóc đen dài xõa tung, thân hình thon dài, đường nét cương nghị. Dù đang rơi vào hôn mê, môi mím chặt không nói một lời, nhưng chỉ cần nhìn hắn thôi, A Thiện liền có cảm giác người này nhất định là một nam nhân ôn nhu.

Sự thật chứng minh, trực giác của nàng hoàn toàn sai.

Mặt nạ trên gương mặt nam nhân không biết làm từ chất liệu gì, lạnh lẽo cứng ngắc, lại còn được khóa chặt bằng ám khấu. A Thiện không cách nào mở được cơ quan trên mặt nạ, muốn xử lý miệng vết thương cho hắn cũng vô cùng bất tiện. Cuối cùng, nàng chỉ có thể dùng dao nhỏ cắt đứt xích bạc cố định mặt nạ.

Từng tấc từng tấc, lớp mặt nạ dần tróc ra, để lộ diện mạo chân thật của hắn.

Làn da tái nhợt, đường nét tuấn mỹ, hàng lông mi dài khẽ rủ xuống, đôi môi mỏng không chút huyết sắc, chiếc cằm tinh xảo như ngọc…

A Thiện kinh ngạc nhìn hắn rất lâu mới hiểu ra tại sao người này lại phải che giấu khuôn mặt của mình.

Người vây hãm nàng trên núi mười năm qua cũng có dung mạo đẹp đến kinh người, nhưng hắn và nam nhân trước mắt này lại mang hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt. Nếu người nọ mang theo áp lực sắc bén, như thể chỉ cần liếc mắt cũng có thể làm người khác rơi vào băng giá, thì nam nhân đang nằm trên giường lại mang khí chất ôn hòa, không có chút nào vẻ nguy hiểm.

Nhưng nếu… nếu lúc ấy A Thiện biết trước những chuyện sẽ xảy ra sau này, thì ngay khi vừa thấy nam nhân này ngã trong sân, nàng nhất định sẽ lập tức ném hắn ra khỏi cửa!

Hôm sau, nàng mới quyết định gọi hắn là "A Tiện".

Bởi vì lúc hừng đông, khi dọn dẹp sân, nàng nhặt được một khối bích ngọc trong suốt.

Miếng ngọc bội có hình dáng đơn giản, mang phong cách phục cổ, trên bề mặt còn khắc một chữ.

Tiện.

A Thiện nghiêng đầu, nhìn gương mặt còn chưa tỉnh lại của nam nhân, lẩm bẩm:

“Tên của ngươi có chữ ‘Tiện’ sao?”

A Thiện nhàm chán lầm bầm một mình, vừa vuốt ve ngọc bội trong tay vừa thử gọi ra đủ kiểu biến tấu: “Tiện Tiện, Tiểu Tiện, A Tiện…”

Nàng hoàn toàn không nhận ra, nam nhân nằm trên giường đã dần dần mở mắt.

Mãi đến khi nàng quay đầu, định giúp hắn thay thuốc, ánh mắt vô tình chạm vào đôi đồng tử sâu thẳm kia.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Ào ào.

Ngoài phòng, gió lạnh gào thét.

A Thiện vốn ngủ không sâu, giờ lại bị cơn gió rít qua làm giật mình tỉnh dậy.

Hóa ra là mơ.

Nàng mới trở lại viện trong phủ Hầu gia, không ngờ lại mơ thấy cảnh tượng lúc cứu Nam An Vương thế tử hai tháng trước.

Dung Tiện lúc mới tỉnh lại thực chất không nhìn thấy gì, bởi vì khi đó, hắn vừa bị thương nặng ở đầu, dẫn đến tạm thời mất đi thị lực, thậm chí còn mất trí nhớ.

Hơn nữa, cái tên “Tiện” đúng là có trong tên hắn thật, hắn tên đầy đủ là Dung Tiện.

Sau khi tỉnh dậy, A Thiện không tài nào ngủ lại được. Nàng nhớ đến ngày đó, Dung Tiện vừa mở mắt đã biết bản thân bị mù, lại còn mất đi ký ức. Ấy vậy mà sắc mặt hắn vẫn tái nhợt bình tĩnh, không chút dao động, cũng chẳng có vẻ hoảng loạn nào.

Dưới ánh nắng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ, hắn mặc bộ bạch y hơi xộc xệch, mái tóc đen dài có phần rối tung, lẳng lặng ngồi đó. Khí chất ưu nhã và điềm tĩnh đến mức khó tin.

Bấy giờ, A Thiện chỉ nghĩ đơn giản, nam nhân này đẹp quá, đẹp đến mức không nỡ dời mắt.

Nhưng giờ nghĩ lại, nàng mới nhận ra một chi tiết vô cùng đáng sợ:

Một người phải có tâm lý mạnh mẽ cỡ nào, mới có thể ở trong tình cảnh mất trí nhớ, mất thị lực, lại nằm trong một nơi hoàn toàn xa lạ mà không hề lộ ra một tia hoảng loạn nào?

Phải biết rằng, A Thiện khi mới trốn khỏi Phật Kỳ Sơn, lần đầu đặt chân vào thế giới này còn cảm thấy hoàn toàn bối rối, không biết nên đi đâu, không biết nên làm gì. Nếu không phải hoảng loạn đến cực điểm, nàng cũng chẳng dễ dàng đưa Dung Tiện về nhà như vậy.

A Thiện cắn mu bàn tay, kéo chăn cuộn tròn thành một đoàn, hối hận mà nghĩ.

Nếu khi đó nàng có tâm lý vững như Dung Tiện, có lẽ đã không nhặt hắn về.

Và quan trọng hơn, sau khi cứu hắn, nàng đã làm ra một loạt hành vi cực kỳ ngu xuẩn.


Khi đó, ánh nắng trong viện vô cùng rực rỡ, chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của nam nhân.

Dung Tiện mặc bạch y, đôi mắt đen sâu không ánh sáng, sườn mặt nghiêng về phía nàng, làn da tái nhợt phản chiếu ánh dương nhẹ nhàng, phảng phất như có một tầng ấm áp bao phủ.

Giọng hắn lạnh lùng nhưng lại ôn hòa:

“Ta nhìn không thấy, có thể dẫn ta làm quen với nơi này không?”

“Hả? À… Được, được thôi!”

Bị mỹ nhân mê hoặc đến thần hồn điên đảo, A Thiện ngượng ngùng vươn tay, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo vô độ của hắn.

Khi đó, nàng thật sự cho rằng mình là kim ốc tàng kiều (giấu mỹ nhân trong nhà).

Nhưng nàng nào biết….

Đây đúng là kim ốc tàng kiều…

Nhưng kiều kia, là bệnh kiều tàn nhẫn độc ác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play