Hoàng thành phía ngoại ô có một dãy sơn cốc kéo dài, từ đó có một tiểu đạo nối thẳng tới Thanh Sơn. Giữa sườn núi Thanh Sơn còn có một khu rừng rậm sâu hun hút, nơi từng là chốn A Thiện và Dung Tiện bị truy sát phải trốn vào.
Lần đầu tiên A Thiện xuất cung, không nên đi xa cũng chẳng nên lưu lại quá lâu, nên nơi đầu tiên nàng chọn chính là Bách Linh Cốc nơi vùng ngoại ô. Đoàn người theo sát nàng hành tới ngoài cốc, khí thế dày đặc như sóng cuộn trào. A Thiện xắn tay áo, xách giỏ trúc, dẫn đầu tiến vào cốc. Nàng phái người tản ra khắp bốn phía dò xét tình hình, còn Ngọc Thanh thì theo sát bên cạnh, ân cần cho người đi trước thăm dò đường.
“Thật ra ngươi không cần căng thẳng vì ta đến thế.” A Thiện nói. Nàng bị đè nén nhiều năm, bên cạnh chưa từng có ai có thể nói hết lòng mình.
Có lẽ bởi khí chất của Ngọc Thanh rất gần gũi, lại mang theo mấy phần dịu dàng như tên gọi, khiến nàng không kiềm được mà mở lời: “Trước kia ta từng ở một ngọn núi hung hiểm hơn nhiều, quanh năm mây mù độc chướng bao phủ.”
“Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên chạy đến giữa rừng, trên người ngoài một chiếc áo choàng thì chẳng có gì khác. Khu rừng đó vừa lạnh vừa ẩm, ta lại bị mãnh thú truy sát, ngã xuống một cái hố sâu, tưởng như chín phần chết một phần sống, chuyện sóng to gió lớn gì cũng từng trải qua rồi.”
Nàng kể bằng giọng bâng quơ, nhưng ác mộng trong đó thì chỉ có mình nàng mới hiểu được sâu sắc đến nhường nào.
Ngọc Thanh thân là thuộc hạ, đối với chuyện của chủ tử không thể tò mò, càng không được lắm lời. Nhất là khi thân phận của vị tiểu Thế tử phi này vốn không hề tầm thường. Thế nên khi nghe những lời ấy, hắn chỉ yên lặng lắng nghe. Mà A Thiện lại hiểu lầm, tưởng rằng hắn đang thương hại nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT