Dung Tiện rời đi rồi, A Thiện vẫn nằm trên giường một lúc lâu mới gắng gượng ngồi dậy.
Đã lâu nàng chưa từng vận động kịch liệt như vậy, nhất thời chưa thể thích ứng, chỉ cảm thấy cả người ê ẩm như thể bị bánh xe nghiền qua một lượt.
Khi khập khiễng đến được tiểu viện của Tu Bạch, Diệu Linh đã nhanh tay chuẩn bị sẵn thuốc, vừa thấy A Thiện liền lập tức đổ vào thùng nước. Sau khi Tu Bạch phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt trong bồn tắm mới dần khôi phục chút huyết sắc, không còn tái nhợt như ban đầu. A Thiện bắt mạch cho hắn, thấy không có gì bất thường mới xoay người sang dược phòng suy tính biện pháp giải độc.
Hôm qua nàng thu được dược liệu từ Bách Linh Cốc, hiện còn đang gửi tạm ở đó. Nhưng hôm nay thân thể thật sự không chịu nổi, không cách nào tiếp tục lên núi hái thuốc được nữa, đành cẩn thận sắp xếp số dược liệu đã có.
Vừa mới có được chút thời gian thảnh thơi, nàng đang định mở y thư đọc một lát thì ngoài cửa, Diệu Nguyệt cung kính gõ cửa báo: “Thế tử phi, đại tiểu thư đến thăm ngài.”
A Thiện ngẩn ra, mãi một lúc mới nhớ ra “đại tiểu thư” trong miệng Diệu Nguyệt chính là Cố Tích Song. Từ lúc nàng gả vào Nam An vương phủ đến giờ cũng đã lâu chưa gặp lại nữ chủ nguyên tác này. Nay đối phương lại chủ động đến thăm, nàng cũng không rõ dụng ý ra sao, vừa nghe đến tên người kia, trong đầu liền hiện lên chuyện cũ đêm đó ở chùa Thanh Sơn.
“Tỷ tỷ hôm nay rảnh rỗi đến thăm Thiện Thiện sao?” Được Diệu Nguyệt dìu vào đại sảnh, A Thiện miễn cưỡng cười nói. Thực lòng nàng thật sự không muốn gặp nữ chủ, mỗi lần đối diện đều có cảm giác khó xử, không biết phải ứng đối ra sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play