A Thiện tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng xa lạ. Ký ức đứt đoạn khiến nàng nhất thời không nhớ nổi mình đã làm gì trước khi hôn mê.

“Có ai không?” Giọng nàng khàn đặc, yết hầu khô rát, đưa tay sờ lên trán, vẫn nóng hầm hập.

Trong phòng vắng lặng, ngoài nàng ra không còn ai khác. Trên bàn, ấm trà cũng trống trơn, chẳng còn lấy một giọt nước. Cơn khát thiêu đốt cổ họng, A Thiện đành chống người bước ra ngoài tìm nước, nhưng vừa mở cửa, tuyết lạnh bên ngoài bất ngờ quét qua mặt nàng.

“Khụ khụ.”

Cơn gió lạnh khiến nàng tỉnh táo đôi chút. A Thiện ho khan hai tiếng, híp mắt quan sát khung cảnh xung quanh.

Nơi này… không phải Trung Dũng hầu phủ?

Dù chưa quen thuộc lắm, nhưng mấy ngày nay A Thiện đã nắm được sơ bộ bố cục hầu phủ. Trung Dũng hầu phủ tuy rộng lớn nhưng không hề xa hoa, còn nơi này lại tinh xảo đến mức từng góc đều khắc họa nét quý phái, xa hoa. Giữa nền tuyết trắng bao phủ, khung cảnh lộng lẫy ấy càng thêm nổi bật. Ký ức rời rạc dần xâu chuỗi lại—trước khi ngất đi, nàng còn ở cùng Dung Tiện. Vậy thì đây là… Nam An vương phủ?

Ý nghĩ này khiến nàng giật mình. Gắng gượng kéo thân thể bệnh tật, A Thiện lập tức lao ra cửa, nhưng nàng vừa đi vừa loạn chuyển như con ruồi mất đầu, chẳng thể xác định phương hướng.

Hiện tại, nàng khát khô cổ, cả người mệt mỏi, sốt cao khiến đầu óc choáng váng. Nàng cần nghỉ ngơi, cần uống thuốc, nhưng điều quan trọng hơn là phải rời khỏi đây, trở về Trung Dũng hầu phủ. Tuy nhiên, vương phủ này lớn đến mức như một mê cung, mà điều kỳ lạ nhất là từ nãy đến giờ nàng chưa gặp lấy một bóng người.

Chẳng lẽ Nam An vương phủ là một tòa phủ trống sao?

Gió rét như dao cắt, nàng chẳng còn nhớ đường quay lại căn phòng khi nãy. Để tránh tuyết, nàng men theo một hành lang dài. Cổ họng khát khô đến khó chịu, nàng dứt khoát nắm một nắm tuyết sạch bên hành lang nhét vào miệng, vừa nhai vừa nghiến răng nghiến lợi mắng Dung Tiện trong lòng.

Tên này có bệnh à?!

Người ta xuyên thư gặp nam chính thì được chăm sóc tận tình, vừa mở mắt đã thấy đối phương túc trực bên giường lo lắng. Còn nàng thì sao? Té xỉu xong không ai đưa về, đã thế còn bị vứt vào một nơi quạnh quẽ không một bóng người.

Nàng vừa đi vừa nguyền rủa, loạng choạng chẳng biết bao lâu, cuối cùng cũng thấy được điểm cuối hành lang.

Giữa nền tuyết trắng, một tòa thủy tạ nổi trên mặt hồ, từng lớp màn lụa mỏng buông xuống, theo gió nhẹ tung bay. Lờ mờ sau lớp vải mỏng, A Thiện trông thấy một bóng người tựa vào lan can, dường như đang ngồi thưởng tuyết.

Bên trong thủy tạ, khi Tu Bạch dẫn ngự y vào, Dung Tiện vẫn lười biếng tựa vào lan can, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra mặt hồ đóng băng.

“Cũng chỉ là phong hàn?”

Dung Tiện hỏi, giọng điệu hờ hững, chẳng hề nhìn về phía ngự y.

Vị ngự y kia thoáng căng thẳng, lặng lẽ cúi đầu. Hắn không thấy được biểu cảm của Dung Tiện, nhưng nghe giọng điệu ấy, trực giác mách bảo hắn rằng câu hỏi này không đơn giản.

“Gia cảm thấy lão già đó đáng tin sao?”

Tu Bạch siết chặt chuôi kiếm bên hông. Chỉ cần Dung Tiện ra lệnh, hắn lập tức có thể khiến lão đạo sĩ kia biến mất trong cơn bão tuyết.

Dung Tiện day nhẹ thái dương, đôi mắt khép hờ không chút cảm xúc.

“Phái người theo dõi hắn. Một khi có bất kỳ động tĩnh nào… giết ngay.”

…..

Thủy tạ cách A Thiện quá xa , nên nàng hoàn toàn không nghe rõ bên trong đang nói gì.

Chỉ đến khi lại gần hơn, A Thiện mới phát hiện người trong đình là Dung Tiện. Nàng lập tức nép mình sau một cây cột đỏ, cẩn thận quan sát. Đợi đến khi trong đình chỉ còn lại một mình hắn, A Thiện mới quyết định bước tới.

Lớp lớp màn lụa khẽ lay động theo gió. Từ khi Tu Bạch rời đi, Dung Tiện vẫn ngồi yên bất động.

A Thiện nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy hắn dựa vào lan can, đôi mắt nhắm nghiền. Ngoài đình, hồ nước đóng băng, tuyết rơi phủ trắng trời đất, còn bên trong, Dung Tiện khoác một thân bạch y, tóc đen xõa dài, tựa như một bức tranh hoàn mỹ. Nhưng không hiểu sao, nàng lại cảm thấy bất an. Bởi vì... dáng vẻ bất động kia của hắn, cứ như một người đã chết.

Từ lúc nàng tiến vào đến giờ, hắn vẫn không có chút phản ứng nào, dù nàng đã đứng trước mặt hắn một lúc lâu. Do dự một lát, A Thiện quyết định vươn tay kiểm tra hơi thở.

Nàng cúi xuống, khẽ đặt tay trước mũi hắn. Một giây... hai giây...

Nàng lập tức tái mặt!

“Dung, Dung Tiện?” Hoảng hốt rụt tay về, A Thiện kinh ngạc phát hiện hắn không còn thở nữa!

Không thể nào! Hắn là nam chính cơ mà, sao lại chết đột ngột như vậy?!

A Thiện bủn rủn tay chân, nhưng vẫn cố lấy can đảm chạm vào hắn lần nữa.

Dung Tiện từ trước đến nay thân nhiệt luôn thấp hơn người bình thường, trước kia nàng không để ý lắm, nhưng giờ phút này, sờ vào người hắn lại thấy lạnh lẽo chẳng khác nào một thi thể. Trong cơn hoảng loạn, nàng không ngừng vỗ mặt hắn, giọng lắp bắp:

“Nam chính ngươi không thể chết được! Ngươi mà chết rồi ta làm sao về nhà đây?!”

“Rõ ràng trong tiểu thuyết, ngươi sống đến hơn năm trăm chương, cuối cùng vẫn chưa chết cơ mà! Sao tới lượt ta thì ngươi lại tắt thở rồi?!”

A Thiện cảm thấy mình thật đáng thương. Vô duyên vô cớ xuyên sách, rơi vào rừng sâu núi thẳm suốt mười năm, mãi mới biết được mình đang ở trong tiểu thuyết. Vậy mà kịch bản còn chưa bắt đầu, nam chính đã chết trước mặt nàng rồi?!

Cơn sốt khiến người nàng mềm nhũn, lại thêm một trận kinh hãi, nàng liền mất sức, loạng choạng ngã thẳng vào người Dung Tiện.

Giọng nàng nức nở, hoàn toàn không nhận ra xung quanh có gì thay đổi. Cho đến khi nàng cọ loạn lên áo hắn, một bàn tay lạnh lẽo bất ngờ bóp chặt sau cổ nàng.

“Ngươi đang làm gì?”

Giọng hắn vang lên, rét buốt như hàn băng.

A Thiện ngơ ngác ngẩng đầu, nước mắt còn vương trên má. “Ngươi… ngươi chưa chết?”

Không để ý cổ tay bị kìm chặt, nàng còn muốn đưa tay ra kiểm tra hơi thở hắn lần nữa.

Dung Tiện đương nhiên chưa chết. Hắn chỉ đang áp chế thân thể chịu ảnh hưởng từ nàng, vừa rồi cố tình nín thở để điều tức.

Từ lúc A Thiện tới gần thủy tạ, Tu Bạch và hắn đã phát hiện ra sự hiện diện của nàng. Việc nàng có thể thuận lợi bước vào đây hoàn toàn là do Dung Tiện cố ý. Hắn muốn thử xem nàng sẽ làm gì. Không ngờ… nàng lại ngu ngốc tưởng hắn chết thật.

Gò má vẫn còn đau rát. Từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám cả gan đánh hắn.

Dung Tiện nhướng mắt nhìn kẻ đang ôm đầu gối co ro trong góc đình, ánh mắt khẽ nheo lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ.

Hắn thong thả cất giọng:

“Ngươi nghĩ ta nên giết ngươi thế nào thì tốt đây?”

Hắn muốn lấy mạng nàng không phải chỉ một hai ngày. Trước kia, hắn chỉ nghĩ đến việc bóp chết nàng, nhưng bây giờ…

Nhìn A Thiện đang rúc người lại, hắn chậm rãi nói:

“Không thể để ngươi chết quá nhẹ nhàng được.”

“Trước khi chết, có lẽ nên để ngươi xuống địa lao vài ngày trước nhỉ?”

A Thiện nhét thêm mấy nắm tuyết vào miệng. Nàng đã gặp biến thái rồi, nhưng chưa thấy ai biến thái đến mức bình tĩnh bàn bạc xem giết người thế nào như hắn.

Nhưng mà… mặc kệ hắn có muốn giết nàng bao nhiêu, hiện tại hắn vẫn chưa thể động đến nàng. Nghĩ vậy, nàng cũng chẳng còn sợ nữa.

Ngửa đầu nhìn hắn, nàng nghiêm túc nói:

“Trước khi ta chết, ngươi còn phải cưới ta. Đợi đến lúc ngươi có thể giết ta, nói không chừng ngươi đã yêu ta rồi.”

A Thiện cũng lỡ miệng, nàng biết nam chính là nữ chính, bèn buột miệng nói:

“Cho dù ngươi không yêu ta, đến lúc đó ngươi cũng là kẻ giết thê. Làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, ngươi không sợ đám đại thần trong cung nhổ nước bọt dìm chết ngươi sao?”

Thực ra, Dung Tiện đúng là không sợ. Dù sao sau này, hắn giúp cha mình tạo phản thành công, trở thành Thái tử.

Gió lạnh gào thét, tuyết trắng từ trên trời trút xuống, dày đặc hơn hẳn khi nãy.

Từ lúc A Thiện mở miệng đến giờ, ánh mắt Dung Tiện càng lúc càng sâu thẳm. Sau cùng, hắn dứt khoát ngồi thẳng dậy, rời khỏi lan can.

“Tiếp tục nói đi.”

Mái tóc dài của hắn buông xuống theo động tác, bạch y phiêu dật như tiên nhân hạ phàm, chỉ tiếc lòng dạ lại hiểm độc quá mức.

A Thiện bị cơn gió lạnh thổi qua, lập tức bừng tỉnh.

Nàng đang sốt, sốt rất cao. Nếu không phải đầu óc mơ màng, nàng cũng chẳng nói ra mấy lời chọc giận hắn như vậy.

Hít hít mũi, nàng lập tức ngoan ngoãn câm miệng, không dám nói lung tung nữa. Biết điều chịu thua, nàng rầu rĩ mở miệng:

“Thế tử gia, ta bị bệnh, đầu choáng mắt hoa, chân cũng mềm nhũn…”

A Thiện cụp mắt, bộ dáng yếu ớt vô cùng, dự định giả đáng thương để hắn đưa mình về hầu phủ.

Ai ngờ còn chưa kịp nói hết câu, Dung Tiện đã lạnh lùng nắm lấy cổ tay nàng, mạnh mẽ ném ra ngoài.

“Phanh!”

Ngay vị trí nàng vừa đứng, một mũi tên ngắn cắm sâu vào nền đất tuyết.

A Thiện bị tuyết dày đệm bên dưới nên không đau lắm, nhưng cú ngã cũng đủ làm nàng choáng váng.

Cùng lúc đó, vài hắc y nhân từ tường cao nhảy xuống. Tu Bạch vốn đang ẩn mình lập tức rút kiếm, thị vệ trong vương phủ cũng nhanh chóng xông tới.

“Không để kẻ nào sống sót.”

Dung Tiện lạnh lùng ra lệnh, hàn ý trong mắt sâu như vực thẳm.

Hắn liếc nhìn A Thiện vẫn còn nằm bất động trong tuyết, cuối cùng nâng bước đến gần.

A Thiện giãy giụa ngẩng đầu, tức giận nói:

“Ngươi có còn nhân tính không?”

Nàng chật vật vô cùng, bị quăng xuống đất mà còn cắn phải một ngụm tuyết, cả tóc cũng phủ đầy bông tuyết.

Nàng yếu ớt đến mức không còn sức bò dậy. Nhìn thấy Dung Tiện đến gần, nàng cứ tưởng hắn sẽ giúp mình đứng lên. Ai ngờ hắn chỉ thản nhiên đứng nhìn, chẳng có ý định đỡ nàng.

A Thiện tức muốn khóc.

“Ôm ta dậy đi!” Nàng nghiến răng, cố với tay lên, muốn túm lấy hắn.

Dung Tiện đứng thẳng người, dáng vẻ cao ngạo, hờ hững nhếch môi:

“Ngươi ra lệnh cho ta?”

A Thiện chớp chớp mắt, thay đổi thái độ, rưng rưng cầu xin:

“Thế tử gia, xin ngài ôm ta đứng lên… A Thiện lạnh quá…”

Nếu có thể tự bò dậy, nàng đã không làm trò mất mặt thế này.

Nàng rất nhẹ, cơ thể nhỏ nhắn, mềm mại lại ấm áp. Khi Dung Tiện bế nàng lên, những bông tuyết trên tóc nàng rơi xuống, có vài bông còn vương trên vạt áo hắn.

Dốc hết sức lực còn lại, A Thiện bấu lấy vạt áo hắn, khẽ dụi đầu vào vai hắn. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng cố nói một câu:

“Ngươi nghĩ xem, giữa việc ném ta ra xa và trực tiếp ôm ta né tránh, cái nào… đỡ tốn sức hơn?”

Trong lớp tuyết trắng tinh, một mảng máu đỏ chói mắt loang dần.

A Thiện chẳng nhìn thấy kết cục của những thích khách kia, chỉ cảm thấy ấm ức.

Người đàn ông này thật chẳng biết thương hương tiếc ngọc! Lớn lên đẹp như thế mà lại là loại người này?!

Không gả! Quyết không gả!

…..

Liên tục hai ngày lăn lộn, cơn phong hàn của A Thiện vốn dĩ chỉ nhẹ, nay lại bị kéo thành bệnh nặng. Khi nàng sốt cao không lui, nằm trên giường nửa sống nửa chết, Dung Tiện xử lý sạch sẽ mấy nha hoàn vốn phải chăm sóc nàng. Hắn mang nàng về vương phủ, cho người xem bệnh, sắc thuốc. Chỉ tiếc, nha hoàn vừa đi sắc thuốc, A Thiện đã lảo đảo chạy ra ngoài, cứ thế mà bỏ lỡ mất cơ hội hồi phục.

“Thủy…”

Lần này A Thiện hôn mê, Dung Tiện vẫn canh giữ bên cạnh, bởi vì lúc này nàng còn chưa thể chết được, nàng cần phải tiếp tục sống.

Tiếng rên khẽ trên giường rất nhỏ, nhưng đứng bên cửa sổ, hắn vẫn nghe thấy. Trong phòng có không ít nha hoàn, ngự y cộng lại cũng gần mười người, vốn không đến lượt hắn ra tay. Nhưng suy xét đến những cặp mắt trong vương phủ, Dung Tiện chỉ có thể tự mình đút nước cho nàng.

Sau đó, hắn liền bị A Thiện nắm lấy tay…

Chất lỏng mát lạnh chảy vào miệng, cổ họng khô khốc cuối cùng cũng dễ chịu hơn đôi chút. Khi mở mắt ra, trước mặt nàng chỉ là một mảnh mơ hồ. Bên cạnh có thứ gì đó lạnh lẽo, A Thiện vô thức dựa vào, đập vào tầm mắt chỉ toàn một màu tuyết trắng.

“Ngươi là…”

Cơn sốt khiến đầu óc mụ mị, nàng mở to đôi mắt mờ mịt, nhìn về phía Dung Tiện. Mơ hồ chỉ thấy được hình dáng đại khái, ngay khi hắn cúi đầu, chuẩn bị đẩy nàng ra, A Thiện lại bất ngờ ngẩng đầu, kề sát vào tai hắn, nhẹ nhàng thì thầm mấy chữ:

“Ngươi là Tử Phật sao?”

Ngươi là tới… bắt ta trở về sao?

Động tác của Dung Tiện khựng lại. Trong phòng phút chốc chìm vào tĩnh mịch quỷ dị.

Vị Cố Nhị cô nương này, dám ngay trước mặt phu quân tương lai của mình, gọi tên nam nhân khác một cách thân mật?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play