[Mạch truyện đầu hơi chậm]
Trước lúc lâm chung, mẹ để lại cho Vân Chiêu Nguyệt một chiếc ngọc bội tổ truyền.
Không ngờ, nó không chỉ là không gian trữ vật, mà còn kết nối được với một thế giới khác xuyên qua thời không.
Tại thế giới ấy, phủ Trấn Quốc công Tiêu gia vừa bị niêm phong tài sản, cả nhà bị lưu đày ba ngàn dặm đến đất Thục hoang vu.
Thiếu niên tướng quân Tiêu Cửu Dao khi ấy lòng đã nguội lạnh, tưởng như không còn lối thoát.
Nhờ ngọc bội, hắn lạc vào không gian kỳ lạ và gặp nàng.
Vân Chiêu Nguyệt không nỡ nhìn cả dòng họ trung lương chịu cảnh lụi bại, bèn ra tay tương trợ.
Nghe nói kẻ thù của Tiêu gia đông như kiến, còn muốn tận diệt cả nhà? Được thôi, cô quét sạch đến cả quần áo cũng không tha!
Đất Thục núi cao rừng rậm, đường xá hiểm trở, khí hậu ẩm nóng, thiên tai triền miên, sát thủ rình rập.
Ai cũng cho rằng Tiêu gia không thể sống sót đến nơi lưu đày.
Nhưng Vân Chiêu Nguyệt không nói nhiều trực tiếp mở kho hàng không gian, dắt Tiêu Cửu Dao gom vật tư, dọc đường liên tục “phát hàng tiếp tế” cho cả nhà.
Cô còn dùng đồ cổ bán lấy tiền, một đường làm ăn phát tài, trở thành nữ đại gia khét tiếng, vươn tới đỉnh cao sự nghiệp hiện đại!
Đường đi đất Thục khó còn hơn lên trời!
Vân Chiêu Nguyệt cười bảo: “Không đâu. Chỉ cần khai thác tốt, đất Thục chính là kho lương của thiên hạ!”
Về sau, Tiêu Cửu Dao lấy đất Thục làm bàn đạp, dẹp loạn tam quốc, thống nhất giang sơn.
——
Tiêu Cửu Dao: Mũ phượng và áo tơ ta đã chuẩn bị xong.
Vân Chiêu Nguyệt: Không phải hứa là anh sẽ gả cho tôi sao…?