Hai tên ngục tốt đang tuần tra, trong đó một người khẽ nhíu mày, cánh mũi khe khẽ động đậy.
“Ngươi… Có ngửi thấy gì không?”
“Ừm, ta cũng ngửi thấy… Chính xác là mùi thịt.” Tên còn lại nghe thế cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Có lẽ là gió từ bên ngoài thổi vào.”
Người Tiêu gia trong ngục không dám nhúc nhích, đợi hai tên ngục tốt rời đi xa mới lại khe khẽ động đũa, tiếp tục ăn phần của mình. Cũng không một ai truy hỏi thịt từ đâu mà có.
Tiêu Cửu Diệu lặng lẽ nhét lại gói bao bì của KFC vào trong không gian, tiếp tục nằm sấp trên mặt đất bất động. Ngày mai, đoàn người sẽ khởi hành đi đến đất Thục.
Ngày hôm sau.
Tất cả những kẻ bị phán lưu đày đều tập hợp bên ngoài cổng thành để chuẩn bị xuất phát.
Người Tiêu gia lúc này đã bị gông cùm trói buộc.
Một hàng dài người rời khỏi ngục giam, ánh dương quá chói chang khiến ai nấy đều nhất thời không quen mắt.
Quan sai phụ trách áp giải không ngừng thúc giục, bảo mọi người mau chóng lên đường, chớ làm trì hoãn giờ lành.
Người Tiêu gia tay chân bị xích sắt kìm kẹp, bước qua con phố dài từng một thời phồn hoa.
Dân chúng chen chúc hai bên đường, ai cũng hiểu trong lòng rằng phủ Trấn Quốc Công bao đời trung liệt, nhưng chẳng ai dám làm trái lời thánh chỉ.
“Tiếc thay, nhà họ Tiêu trung lương mấy đời…”
“Chớ nói bậy! Đây là thánh ý của hoàng thượng…”
“Nói cho cùng cũng là vì họ thua trận.”
“Hừ, lời ấy ta nghe không thuận tai. Làm tướng quân ai lại muốn bại trận bao giờ?”
“Nghe nói lần này ai cầu tình thay cho Tiêu gia cũng đều bị liên lụy.”
“Là ai? Những ai bị liên lụy?”
“Nghe đồn có một vị quan quản lương thảo, vài vị ngôn quan…”
“Là Thượng thư bộ Hộ, còn có quan viên Hàn Lâm Viện.”
“…”
“Than ôi, trung thần thật khó cầu.”
Một đoàn người đi đến cửa Nam của Giang thành.
Tháng mười một, trời hôm nay tuyết cũng đã bắt đầu rơi.
Theo lệ cũ, trước khi xuất phát sẽ chừa lại một khoảng đất trống bên ngoài cổng thành, để thân quyến của những người bị kết án đến đưa tiễn, cũng như để thể hiện một ân điển to lớn từ triều đình.
Cháu dâu trưởng Tiêu gia, Thường thị đang dắt tay đứa con nhỏ, ngóng nhìn vào trong đám đông.
Nàng tìm xem người Thường gia có đến không?
Cũng giống như nàng, người Tiêu gia ai nấy đều đang dõi mắt tìm kiếm, mong mỏi người nhà mẹ đẻ hay thân nhân nào đó chịu đến đưa tiễn bọn họ đoạn đường này.
Chỉ là hy vọng dần dần lại lụi tắt nơi đáy mắt.
Thường thị bỗng thấy được phụ mẫu, huynh đệ cùng muội muội của mình, bèn phấn khởi vẫy tay về phía họ.
Bên kia, người nhà Thường gia cũng thấy nàng, liền dúi bạc vào tay quan sai, để được cho phép tiến thêm vài bước.
“Cha mẹ, A đệ, muội nhi, mọi người đều đến rồi…” Thường thị nước mắt rơi lã chã, nàng mặc một thân vải thô, trông nàng mỏng manh đến đáng thương.
Phụ mẫu Thường gia nhìn nữ nhi và ngoại tôn của mình, đau lòng đến không nói nên lời.
“A Uyển à, con chịu khổ rồi. Viễn Châu còn nhỏ như vậy, sau này biết sống sao cho phải…”
Thường Uyển lau khô nước mắt nói:
“Mẫu thân nữ nhi không sao. Chỉ là lần này con đi rồi, chẳng còn cơ hội để phụng dưỡng cha mẹ nữa.”
Thường phu nhân trong lòng lo lắng không nguôi.
Thường đại nhân liền an ủi:
“Hiện tại cả nhà vẫn còn ở đây, mọi người ắt sẽ ổn thôi.”
Thường phu nhân và Thường Uyển còn đang dặn dò an ủi nhau, bên kia Thường đại nhân đã bước đến thi lễ với Tiêu lão phu nhân.
“Lão phu nhân, lần này đi đường xa núi hiểm, mong người giữ gìn thân thể. Hạ quan bất tài, chẳng thể giúp được gì cho Tiêu gia.”
Lão phu nhân cúi người hồi lễ đáp:
“Đại nhân không cần phải như vậy, mời người sớm hồi phủ.”
Thường đại nhân lại nói:
“Xin lão phu nhân chớ lo. Tiểu nữ của hạ quan được nuông chiều từ bé, bao năm qua cảm tạ lão phu nhân đã bao dung.
Đường lần này đi chắc sẽ gian khó, nội nhân có chuẩn bị chút y phục và thuốc thang, mong người nhận lấy.”
Lão phu nhân trong lòng cảm kích:
“Đa tạ phu nhân đã có lòng. Xin đại nhân an tâm, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho A Uyển và Viễn Châu.”
Thường Đại nhân xúc động đến nghẹn lời, cúi người liên tục gật đầu.
Ai chẳng mong con mình được sống an ổn và khỏe mạnh chứ?
Thường phu nhân khẽ ghé tai Thường Uyển, nói nhỏ:
“A Uyển, con có muốn suy nghĩ lại…”
Chưa dứt lời, Thường Uyển đã cắt ngang:
“Mẫu thân, xin người chớ nhắc lại chuyện đó nữa.
Viễn Châu còn rất nhỏ, con không thể rời xa nó. Hài nhi là cốt nhục của nhà Tiêu gia, sinh ra đã mang trong mình cốt khí kiên cường của người Tiêu gia.
Người Tiêu gia cũng chưa từng đối xử tệ bạc với con, xin người cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc Viễn Châu thật tốt.”
Thường phu nhân thấy con gái ánh mắt kiên quyết, cũng đành gật đầu nghẹn ngào. Bà biết, một khi Thường Uyển đã quyết thì chẳng ai có thể thay đổi được.
“Con cũng phải giữ gìn sức khỏe. Nhà Tiêu gia vẫn còn Tứ thúc, nhất định tất cả mọi người sẽ vượt qua kiếp nạn này.”
Thường phu nhân nghẹn ngào gật đầu nhét gói hành trang vào lòng Thường Uyển:
“Đây là chút y phục và thuốc thang người nhà đã chuẩn bị cho con, bên trong còn có ít bạc.
Đường tới đất Thục xa tới ba ngàn dặm, các người phải bảo trọng mình. Giờ đây Tiêu gia toàn là người già yếu, dọc đường trăm sự nhờ vào nhau, chỉ mong mọi người sống sót đến được đất Thục bình an. Ta cùng các ngươi sẽ có ngày gặp lại.”
Thường Minh Húc bước đến, bế lấy Tiêu Viễn Châu:
“Châu nhi, có muốn theo cữu cữu về nhà không?”
Bên cạnh Thường Noãn Noãn cũng vội nói:
“Tiểu Châu nhi, về nhà với dì đi nào.”
Hai huynh muội nhìn Tiêu Viễn Châu, thấy nó quay đầu nhìn mẫu thân, nhưng mẫu thân lại không nói gì, nó cũng im lặng không đáp.
Thường Uyển nhẹ nhàng bế Tiêu Viễn Châu về lại, nói với huynh muội của mình:
“A đệ, muội nhi, sau này cha mẹ nhờ hai người phải chăm nom.”
Thường Minh Húc và Thường Noãn Noãn cùng gật đầu đáp ứng, trong không khí vẫn là sự trầm lặng khó nói thành lời.
Đột nhiên đám đông xôn xao, có người hô lên:
“Là Tiêu Cửu Diệu! Sao hắn lại bị khiêng ra thế kia?”
Tiêu Cửu Diệu trong ngục bị tra tấn hành hạ rất nhiều ngày, sau đó còn không cho gọi đại phu. Tuy trong tay hắn có thuốc, nhưng không thể dùng vào lúc này, hắn cố ý để mình trọng thương nặng hơn, mới khiến cho hoàng đế có thể yên tâm hơn.
“Nghe nói trong lao ngục hắn bị đánh mỗi ngày, đến đường cũng không đi nổi. Ngươi xem y phục hắn kìa, nhuộm đầy toàn là máu!”
Có kẻ cảm khái:
“Hoàng thượng nhân từ, vẫn giữ lại cho để hắn một mạng!”
Hắn lời vừa dứt, mọi người xung quanh ánh mắt đều nhìn về phía hắn.
Người nọ chịu không nổi ánh mắt khắc khe của đám đông, vội vàng rút lui khỏi đoàn người.
Vài tên quan sai dùng cáng đơn sơ khiêng Tiêu Cửu Diệu đến trước mặt người nhà Tiêu gia.
Người Tiêu gia đã quen cảnh mỗi ngày hắn bị mang đi rồi trở về với người đầy máu me .
Ngay cả người của nhị phòng, tam phòng trước nay vốn không hợp với đại phòng giờ cũng không khỏi động lòng trắc ẩn.
Bọn họ vốn đã phân gia, nhưng chuyện lần này của phủ Trấn Quốc Công liên lụy cả gia tộc họ Tiêu, lòng người dù có oán cũng chẳng thể nào lạnh hơn.
Tiêu Cửu Diệu mấy lần muốn gượng dậy nhưng đều không thể. Ngược lại, người của nhị phòng và tam phòng lại chủ động tiến đến, trong số đó còn có vài nam đinh khỏe mạnh.
Họ tiến lên tiếp lấy cáng nâng Tiêu Cửu Diệu lên nói:
“Để chúng ta khiêng.”
Lão phu nhân lùi lại vài bước, hướng về phía họ mỉm cười gật đầu cảm kích.
Tiếng khóc dần vang lên, đoàn người chuẩn bị phải lên đường.
“Mọi người nhất định phải bảo trọng.”
Tiêu Cửu Diệu trông thấy người Thường gia đến tiễn, vốn muốn nói vài câu, nhưng nghĩ đến bộ dạng lúc này quá thất lễ nên lại thôi.
Thường đại nhân bước đến trước mặt hắn, chậm rãi ngồi xuống.
Tiêu Cửu Diệu cố gắng chống thân mình ngồi dậy, cũng không làm khách khí nữa, ôm quyền thi lễ nói:
“Đa tạ Thế bá hôm nay đến tiễn, vãn bối nhất định giữ gìn thân thể, đưa người nhà Tiêu gia bình an đến đất Thục.”
Thường đại nhân mỉm cười đầy an ủi:
“Tốt! Tốt! Đường xa ngàn dặm, Thế bá tin ngươi nhất định làm được. Phụ thân và huynh trưởng ngươi nơi chín suối chắc chắn cũng sẽ phù hộ cho người Tiêu gia, vượt qua kiếp nạn này!”
Giờ lành đã đến, quan sai phụ trách áp giải bắt đầu thúc giục đám lưu phạm.
Quan truyền lệnh hô to:
“Tất cả phạm nhân đứng vào giữa, xếp thành hàng, chuẩn bị lên đường!”
Quan sai kinh thành cùng quan viên phụ trách tiếp nhận phạm nhân bắt đầu làm thủ tục cuối cùng.
Quan viên giao tiếp là Trần Côn Bằng đích thân điểm danh, số phạm nhân lần này lên đến hơn trăm người.
Hắn dẫn theo một nhóm sai dịch, từng người một xác minh thân phận phạm nhân. Trọng trách lần này không được phép có chút sai sót nào.
Bên kia, người Thường gia vẫn đang cố đưa bạc cho quan áp giải, nhưng e rằng vì ai cũng biết tình hình nhà họ Tiêu nên chẳng ai dám nhận.
Chờ điểm danh xong xuôi, đã qua mất một canh giờ.