Khi thánh chỉ triều đình được ban ra, không ít gia phủ của các đại thần quyền quý trong kinh thành đều bị kẻ lạ mặt đột nhập lấy sạch mọi thứ.

Họ báo lên phủ Kinh Triệu Doãn, nhưng dù điều tra thế nào cũng không truy ra được tung tích kẻ lấy trộm đó, càng không rõ chúng làm cách nào có thể ra vào như chốn không người.

Điểm chung duy nhất của những quan viên bị trộm này, chính là bọn họ từng công khai mong phủ Trấn Quốc công bị tru di cửu tộc.

Từ đó, lời đồn bắt đầu lan đi khắp kinh thành.

Bá tánh truyền tai nhau nói, những đại thần này bất kính với một gia tộc trung liệt mấy đời như Tiêu gia, thế nên mới có hiệp khách giang hồ ra tay thay trời hành đạo. Nếu triều đình thực sự dám diệt tận Tiêu gia, thì e rằng những người đó cũng khó mà sống yên.

 Chuyện vừa rồi chỉ là lời cảnh cáo nho nhỏ mà thôi.

Triều đình chấn động, ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Dần dần, có người bắt đầu đứng ra cầu tình thay cho phủ Trấn Quốc công, nói tội không đáng chết.

Ban đầu hoàng đế định xử trảm cả nhà, nhưng vì bá quan văn võ quỳ xin tha mạng, cuối cùng đổi thành lưu đày ba ngàn dặm đến đất Thục, chờ ngày khởi hành.

Triều đình nể mặt Tiêu gia nhiều đời có công lao to lớn, nên mở một con đường sống, có thể nói đây đã là đại ân xá vượt lệ thường.

Thế nhưng sau khi phái người tới phủ Trấn Quốc công để tịch biên tài sản, lại phát hiện nơi đó cũng đã bị dọn sạch từ lâu, triều đình chẳng thu được gì cả.

Lúc biết được kết quả này, Tiêu Cửu Diệu mới tạm thở phào nhẹ nhõm. Ít ra, hiện giờ cả nhà vẫn còn sống.

Nhưng hắn đoán được, hoàng đế tuyệt đối không cam tâm. Trên đường lưu đày, nếu chết đi một nửa là chuyện bình thường. Hắn phải tìm cách bảo toàn tính mạng người thân nhiều nhất có thể.

Sau khi cùng Tiêu Cửu Diệu vơ vét hết tài sản của đám tử địch Tiêu gia, Vân Chiêu Nguyệt đã hai ngày chưa quay lại không gian này.

Tiêu Cửu Diệu không rõ cô đã gặp chuyện gì, trong lòng mơ hồ hắn có chút lo lắng cho cô.

Đến khi Vân Chiêu Nguyệt xuất hiện trở lại, trên đầu còn quấn băng gạc. Lúc này, hắn mới biết cô đã gặp kẻ xấu.

“Trước đó tôi đã linh cảm sẽ có chuyện, nhưng vì công việc gần đây của tôi quá bận nên chẳng để tâm. Không ngờ hắn ta lại mò tới tận nhà, dọa tôi một phen hoảng sợ.

May mà tôi phản ứng nhanh gọi cảnh sát kịp thời, hắn bị bắt ngay tại chỗ. Chỉ là lúc tôi giằng co với hắn đã bị thương ở đầu, bây giờ vẫn còn hơi choáng.”

Vân Chiêu Nguyệt thao thao kể lại, không biết Tiêu Cửu Diệu nghe hiểu được bao nhiêu.

Sau khi bản án được công bố, Đại Lý Tự không còn tra khảo hắn nữa. Nhờ có thuốc của Vân Chiêu Nguyệt, thân thể Tiêu Cửu Diệu cũng hồi phục được phần nào.

“Hay là cô nương đổi chỗ ở đi? Ta thấy chỗ cô nương ở hiện tại, một mình đúng là nguy hiểm.” Hắn đề nghị.

“Tôi cũng đã tìm rồi. Mai là cuối tuần, tôi sẽ dành ít thời gian để đi xem nhà.”

“Đầu tôi vẫn còn hơi choáng, việc mua sắm chắc cần phải hoãn lại. Mọi người bên đó đồ ăn còn đủ không?”

Thấy sắc mặt cô trắng bệch, Tiêu Cửu Diệu không đành lòng:

 “Vẫn đủ. Cô nương trước cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã.”

Vân Chiêu Nguyệt quay lại phòng. Mấy hôm nay trong lòng cô luôn bất an, một cô gái như cô lại sống một mình như vậy, chuyện an toàn vẫn nên đặt lên hàng đầu.

Hôm sau là thứ bảy.

Vân Chiêu Nguyệt tìm môi giới dẫn đi xem nhà. Cô muốn tìm một nơi an ninh tốt, có hai phòng một phòng ngủ một phòng làm việc, thêm một phòng khách là đủ.

Người môi giới rất nhiệt tình. Sau khi xem ba căn nhà, cô liền chốt ngay một căn.

Cô nhanh chóng ký hợp đồng, rồi hanh toán tiền thuê, sau đó gọi người tới dọn dẹp.

Chiều cô về thu dọn hành lý, nơi này là cô chuyển đến sau khi mẹ gặp chuyện, là vì để tiết kiệm chi phí. Ở chưa đến nửa năm nên đồ đạc cũng không nhiều.

Tối đó, cô đã dọn vào nhà mới quyết đoán gọn gàng.

Khi cô vào lại không gian, Tiêu Cửu Diệu vẫn đang sắp xếp đống đồ gom được của lần trước.

Lúc phát hiện ngay cả quần áo người khác cô cũng không tha, Tiêu Cửu Diệu thật sự sững sờ.

“Cô cảm thấy khá hơn chưa?” Tiêu Cửu Diệu hỏi.

“Tạm ổn rồi. Tôi chuyển sang nhà mới, anh có muốn đến xem thử không?” Cô mời hắn.

Tiêu Cửu Diệu đặt đồ xuống, hơi do dự:

“Có được không?

Hắn rất tò mò về thế giới này.

Vân Chiêu Nguyệt ra khỏi không gian, thấy hắn không theo sau, bèn quay lại.

“Sao anh không đi cùng tôi?”

Tiêu Cửu Diệu có chút ngượng ngùng:

“Hình như phải do cô dẫn tôi mới được.”

Vân Chiêu Nguyệt nắm lấy tay áo hắn, lần này cả hai cùng xuất hiện trong phòng khách.

Căn nhà mới rộng rãi hơn nhiều, không còn chật chội như trước.

“Ta có thể tham quan không?” Tiêu Cửu Diệu hỏi:

“Cứ tự nhiên. Anh muốn ăn gì? Tôi đặt đồ ăn ngoài nhé.”

“Tùy cô nương định liệu.”

Vân Chiêu Nguyệt ngồi xuống sofa, mở điện thoại đặt đồ ăn.

Tiêu Cửu Diệu tò mò đi quanh phòng, mọi thứ đều mới lạ với hắn.

“Ánh lửa rên đầu kia là thứ gì, sao lại sáng đến như vậy?”

“Còn thứ đệm mà Vân cô nương đang ngồi là gì? Nhìn qua có vẻ mềm mại lạ thường.”

Ngay cả chiếc cốc thủy tinh cô rót nước cho hắn, cũng trong suốt lại sạch sẽ, cũng là thứ hắn chưa từng thấy.

Rồi hắn bước ra ban công, nhìn thấy ánh đèn thành phố lấp lánh như những ánh sao, cuối cùng không kìm được mà hỏi:

“Vân cô nương, những thứ lấp lánh kia là gì?”

“Thứ nào cơ?” Vân Chiêu Nguyệt vừa đặt xong đồ ăn, ra ban công cùng hắn.

“Những thứ sáng sáng… Ngoài kia.”

“Là đèn nhà người ta, giống như đèn trong nhà tôi vậy.”

Đó cũng là một phần khói lửa của nhân gian.

Chẳng bao lâu, đồ ăn đã được giao tới.

Ở gần công ty, gọi đồ ăn rất nhanh, ngày mai cô cũng không cần tốn hai tiếng đồng hồ di chuyển để đi làm nữa.

Vân Chiêu Nguyệt gọi một phần KFC, còn gọi thêm hai phần cơm rau. Tiêu Cửu Diệu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên cô chọn đồ ăn thanh đạm.

Tiêu Cửu Diệu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung sao chỉ cần động tay bấm mấy cái là có người mang đồ ăn tới tận cửa?

Vân Chiêu Nguyệt bảo hắn ăn trước, vừa ăn vừa giải thích:

“Cô đặt món, rồi thanh toán trên điện thoại, tiệm ăn sẽ nhận đơn, để đầu bếp nấu nướng, rồi sẽ có người giao tới đó là cả một chuỗi vận hành rất dài.

Cơm nước xong, Tiêu Cửu Diệu định quay lại không gian.

Trước khi đi, hắn thấp giọng hỏi:

“Sau này ta còn có thể tới nữa không?”

“Dĩ nhiên rồi. Lần sau đến tôi sẽ gọi thêm món ngon cho anh.”

Tiêu Cửu Diệu lại mang ra đưa cho cô một cái hộp:

“Tại hạ thấy cô nương không lấy gì từ trong không gian, nên ta tự ý mang ít đồ ra cho cô nương.”

Vân Chiêu Nguyệt mở ra, cả hộp đầy những món ngọc tinh xảo.

“Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.” Cô nói, nhưng rồi lại thấy cất trong nhà không an toàn:

“Thôi, vẫn nên để trong không gian thì hơn.”

Cô chọn ra một chiếc nhẫn ngọc Hòa Điền, chất ngọc ấm mịn tinh tế, dù không rành nhưng cô cũng nhận ra là vật quý.

Cô chụp vài tấm hình, gửi cho Lâm Thiên Dật qua Wechat:

【Lâm tổng, anh có hứng thú với món này không?】

Lúc ấy Lâm Thiên Dật đang chơi game, thấy ảnh Vân Chiêu Nguyệt gửi tới thì sững người.

【Phẩm tướng rất đẹp, nhìn không tệ. Bao giờ cô ghé tiệm?】

Lúc này Vân Chiêu Nguyệt mới nhớ ra mình đã chuyển nhà, không còn gần cửa tiệm trước kia nữa.

【Tiệm anh có chi nhánh ở khu Dân Trung không? Tôi đang ở gần đó.】

【Có chứ, Dân Trung là trụ sở chính. Cô đến tiệm trước kia là chi nhánh thôi.】

【Vậy phiền anh gửi định vị giúp.】

Lâm Thiên Dật lập tức gửi định vị. Cô mở bản đồ xem thì thấy chỉ cách khu nhà mới chưa tới năm cây số, rất gần.

Ngày mai là Chủ Nhật, nên cô tiện đường.

【Sáng mai anh có rảnh không?】

【11 giờ.】

【OK.】

Hẹn xong, cô đi tắm rồi ngủ. Đầu cô vẫn còn hơi choáng.

Đại lao Đại Lý Tự.

Tiêu Cửu Diệu mang đồ ăn quay lại, quên mất gà rán mùi khá nồng.

Tiêu lão phu nhân muốn ngăn cũng không kịp, đành nhanh chóng chia phần cho mọi người.

Cả nhà Tiêu gia lần này đều sững sờ. Còn có gà được chiên giòn như vậy, sao lại ngon đến thế, sao trước giờ bọn họ chưa từng ăn qua?

Ngày trước Tiêu gia bữa nào cũng có thịt, nhưng nay đã lâu lắm rồi bọn họ chưa được nếm mùi vị đó nữa. Ai nấy đều ăn như hổ đói, sợ chậm một chút sẽ bị lính ngục phát hiện.

Cơm trong ngục mấy ngày nay, cả nhà đều không ăn nổi, đều đem đổ đi.

Tiêu lão phu nhân nhìn cả nhà: “ Ăn đi. Mai chúng ta phải lên đường rồi.”

Đại tẩu nhà họ Tiêu ôm đứa con trai bảy tuổi, vừa đút cơm vừa nói: “ Lão phu nhân, người cũng ăn đi một chút. Người là chỗ dựa lớn nhất cho cả nhà chúng ta.”

Những người xung quanh đều gật đầu theo.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play