Rời khỏi tiệm cầm đồ, Vân Chiêu Nguyệt có chút choáng váng, cảm giác như mình đang nằm mơ không thể tin được.
Nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng, cô không thể tin nổi một miếng ngọc Xích Long lại có giá trị tới năm trăm ngàn tệ.
Khoản tiền này đủ để giải quyết mọi vấn đề của cô lúc này. Niềm vui len lỏi trong lòng, cô không khỏi cảm khái. Tiêu Cửu Diệu chỉ tùy tiện tặng đồ cho cô, lại có thể giúp cô xoay chuyển cục diện trước mắt.
Nghĩ đến đây, Vân Chiêu Nguyệt liền ghé siêu thị, mua rất nhiều đồ ăn và nước uống để mang vào không gian.
Cô đã có thể trả hết các khoản nợ, cảm giác nhẹ nhõm như thể cả thế giới đều trở nên dịu dàng với cô hơn.
Vì thể lực yếu, nên Vân Chiêu Nguyệt phải chạy siêu thị nhiều lần. Cô mua Nước, bánh mì, mì ăn liền, sữa, và đủ loại thực phẩm tiện lợi được cô chất đầy trong giỏ hàng.
Về đến nhà, cô vui mừng tới nổi không nghỉ ngơi mà lập tức chuyển toàn bộ vào không gian.
Tiêu Cửu Diệu vừa bước vào, thấy đồ ăn chất đầy một góc, ánh mắt thoáng giật mình. Biết rằng đó là nhờ ngọc bội hắn đưa cô, hắn trầm mặc một thoáng rồi gật đầu chấp nhận.
Vân Chiêu Nguyệt kiểm tra vết thương cho hắn. Mỗi ngày bị đánh, không thể phản kháng, cô không khỏi tự hỏi: “Cuộc sống thế này, bao giờ mới kết thúc?”
Sau đó cô bắt đầu hướng dẫn Tiêu Cửu Diệu cách sử dụng từng món đồ:
“Đây là sữa bò, có ống hút, cắm vào là uống được...”
“Đây là mì ăn liền, hiện giờ anh không có nước nóng, nên đành ăn khô vậy...”
“Đây là nước, anh từng uống rồi, chỉ cần vặn nắp.”
“Vết thương của anh còn rất nghiêm trọng, lát tôi sẽ mua thêm thuốc...”
Cô nói luyên thuyên mãi, cảm thấy mình giống như một bà cụ lắm lời. Nhưng may mắn thay, Tiêu Cửu Diệu lại chăm chú lắng nghe, ánh mắt dịu dàng hiện lên nét cười hiếm hoi.
Khi cô vừa dứt lời, hắn đột nhiên hỏi:
“Tại hạ có thể đến nhà cô nương, vậy cô nương có thể đến chỗ ta không?”
“Hả? Anh định đưa tôi đến địa lao sao? Tôi không đi, chắc chắn rất đáng sợ.”
“Không phải địa lao. Là nhà ta. Thử xem có thể trực tiếp đến đó không.”
Nghe vậy, Vân Chiêu Nguyệt thoáng hứng thú: “Nhà anh à? Trong như thế nào? Đi, đưa tôi đi xem.”
Cô bước tới, nắm lấy tay áo hắn. Hai người nhanh chóng xuất hiện trong một sân nhỏ tĩnh lặng, dưới bầu trời đêm. Không có đèn dầu, chỉ là một mảnh tối đen, chỉ nghe tiếng dế kêu vang rền một khoảng.
Vân Chiêu Nguyệt níu tay áo hắn, lòng chợt an tâm hơn một chút.
Tiêu Cửu Diệu lúc này đã không thể gượng nổi, liền dựa vào một cây cột trong hành lang.
“Chúng ta hình như đến được rồi. Nhưng tối quá, làm sao tìm đường đây?”
Sau khi nghỉ ngơi đôi chút, Tiêu Cửu Diệu chỉ đường đến nhà kho. Trước một cánh cửa bị khóa, hắn lấy ra chìa khóa, để cô mở cửa.
Bóng tối mịt mùng, chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Vân Chiêu Nguyệt đỡ hắn vào, rồi lần mò tìm đá đánh lửa theo lời hắn.
Dưới ánh nến mờ nhạt, không gian hiện ra thấp thoáng.
“Vân cô nương, đây là nhà kho của ta. Nếu có gì cần, cứ lấy.”
Cô hơi sửng sốt trước sự hào phóng này.
“Vậy ta cứ thu vào không gian trước đi. Nếu bị khám xét, có khi chẳng còn lại thứ gì. Không thể để tiện nghi cho những người đó.” Cô đề nghị.
Tiêu Cửu Diệu gật đầu. Vân Chiêu Nguyệt đặt tay lên giá gỗ, chỉ một ý niệm, toàn bộ đồ vật đã biến mất.
Tiêu Cửu Diệu lần nữa cảm thấy mọi chuyện thật khó tin. Nhưng ngay lúc ấy, tiếng người nói chuyện vang lên bên ngoài.
Vân Chiêu Nguyệt nhanh chân bước tới, thổi tắt nến.
“Nghe nói nơi này có người, hai huynh đệ ta bị gọi đến xem thử. Nửa đêm buồn ngủ muốn chết, đến một bóng ma ta cũng chẳng thấy.”
“Đừng nói linh tinh. Cẩn thận đắc tội với ma thật.”
“Sợ gì. Ta chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm...”
Tiếng nói văng vẳng rồi khuất dần. Vân Chiêu Nguyệt lúc này mới biết trong phủ vẫn còn có người canh gác ban đêm.
Nàng đỡ Tiêu Cửu Diệu rời đi: “Trong nhà còn chỗ nào có tiền không?”
“Để ta trở về địa lao hỏi lại người nhà.”
“Anh nói vị trí đại khái đi, để tôi đi một chuyến.”
Tiêu Cửu Diệu trở về không gian chờ trước. Vân Chiêu Nguyệt thì chủ trương “tiện tay dắt dê, nhạn qua nhổ lông”.
Gió thổi tan mây đen, nơi cô đi qua không còn gì sót lại.
Tiêu Cửu Diệu nhìn đồ vật trong không gian mỗi lúc một nhiều. Ghế gỗ đàn hương từ phòng mẫu thân, án thư từ thư phòng hầu như tất cả đều được đưa vào.
Kể cả bội kiếm yêu thích nhất của phụ thân…
Đồ đạc cứ lần lượt được thu vào không gian, Tiêu Cửu Diệu đã chẳng còn đếm xuể. Hắn khẽ bật cười không ngờ Vân cô nương lại là người đi đến đâu cũng không để sót thứ gì.
Khi cô quay lại, nhìn đống đồ vật lung tung, cũng có chút xấu hổ: “Tôi thu hơi nhiều thì phải…”
“Anh cứ đem đồ ăn về trước đi. Ngày mai tôi phải đi làm, cũng muốn nghỉ ngơi sớm.”
“Vất vả cho cô rồi. Mai ta sẽ vào thu xếp lại. Nếu có thứ gì cô thích, cứ việc lấy.”
Vân Chiêu Nguyệt mỉm cười, rời khỏi không gian, bắt đầu đi tắm rồi nghỉ ngơi. Ngày mai, cô lại trở về làm một nô lệ văn phòng giữa chốn thị thành.
Trong làn nước ấm, cô khẽ nhắm mắt, suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua bỗng chốc ùa về như một giấc mộng hư ảo.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô đột nhiên nhìn thấy một cái bóng thấp thoáng ngoài cửa kính mờ. Dù không nhìn rõ mặt, sống lưng cô vẫn lạnh buốt. Phải mất một lúc lâu, cái bóng kia mới chịu rời đi.
An ninh khu này vốn đã tệ, lại không còn đơn vị quản lý tài sản nào. Giờ trong tay đã có chút tiền, cô nhất định phải chuyển đến nơi an toàn hơn.
Tiêu Cửu Diệu mang số đồ ăn trở lại địa lao. Tiêu phu nhân cùng lão phu nhân đều muốn dò hỏi xuất xứ số thực phẩm ấy, nhưng trong nhà lao người đông tai mắt nhiều, cuối cùng chỉ đành nén lòng im lặng.
Sáng hôm sau, triều đình vang vọng tiếng quát giận dữ của hoàng đế, chất vấn Đại Lý Tự Khanh vì sao đến giờ vẫn chưa tra ra kết quả.
“Bẩm bệ hạ, là thần vô năng. Dù đã tra tấn liên tiếp nhiều ngày, vẫn chưa khai thác được tin tức nào hữu dụng.”
Lời tâu ấy khiến không khí trong điện càng thêm căng thẳng, nặng nề như mưa giông sắp trút xuống.
Hộ Bộ Thượng Thư Ninh Thành tiến lên một bước: “Bệ hạ, vi thần cho rằng trong việc này có điều uẩn khúc. Phủ Trấn Quốc công vốn trung quân ái quốc, sao có thể mưu phản?”
Hoàng đế híp mắt, giọng lạnh lùng: “Ý ngươi là chứng cứ đều là giả? Hay là không thể định tội?”
Ninh Thành lập tức quỳ xuống: “Vi thần không dám. Chỉ cảm thấy mọi chuyện chưa sáng tỏ, trong bóng tối hẳn còn điều khuất tất.”
Đại Lý Tự Khanh nghiêng mắt liếc nhìn Ninh Thành một cái, âm thầm thở dài. Lúc này còn dám đứng ra, chẳng khác nào chê mình sống quá lâu.
Do không thể moi ra tin tức từ miệng Tiêu Cửu Diệu, triều đình vẫn tiếp tục tranh luận gay gắt về cách xử lý phủ Trấn Quốc công.
Bên trong địa lao, Tiêu Cửu Diệu không hay biết những cuộc đối đầu trên triều, chỉ cảm thấy thân thể đã gần kiệt quệ.
Thế nhưng, trong lòng hắn lại dấy lên một tia hy vọng mỏng manh. Nhờ có không gian ấy, Tiêu gia chưa hẳn đã không còn đường sống.
Mỗi đêm, hắn đều lặng lẽ tiến vào không gian, sắp xếp lại những món đồ được mang về.
Vân Chiêu Nguyệt hỏi hắn:
“Tiêu gia có bao nhiêu đối thủ chết thù sống hận?”
“Trước đây từng đi qua phủ đệ của những ai?”
“Chúng nằm ở đâu, bố trí ra sao?”
Thế là mỗi đêm về sau, Tiêu Cửu Diêu đều dẫn theo Vân Chiêu Nguyệt, len lén tới những phủ đệ ấy, âm thầm “mượn dùng” một chút lương thảo, bạc tiền, vật tư…
Chưa từng để lại dấu vết, cũng chưa từng bị phát hiện.
Lúc đầu, Tiêu Cửu Diêu còn thấy ngượng ngùng, tay chân không nỡ động tới đồ vật người khác.
Vân Chiêu Nguyệt lại hừ một tiếng:
“Đám người đó từng muốn diệt sạch cả nhà anh, mà anh còn do dự không xuống tay?.”
“Chúng ta chẳng qua là… đòi lại những gì thuộc về mình thôi.”
Tiêu Cửu Diêu trầm mặc hồi lâu, sau cùng gật đầu:
“Nàng nói đúng. Từ nay, đi một con đường, không quay đầu nữa.”
Từ đó, hắn và Vân Chiêu Nguyệt cùng dấn thân trong màn đêm, như hai bóng ma giữa kinh thành hoa lệ, âm thầm gom góp từng giọt hy vọng mong manh cho ngày sau trùng hưng Tiêu gia.