Luật pháp của Bắc Ly cho phép thân quyến của phạm nhân cùng đi đến nơi lưu đày, nhưng chỉ được phép đi theo để được đồng hành, tuyệt đối không được can thiệp hay thay thế cho những hình phạt ngày thường họ phạm phải.
Tuy rằng triều đình ban ra luật như thế, nhưng người thực lòng nguyện ý muốn cùng đi với bọn họ, liệu được có mấy ai? Đất lưu đày phần lớn đều là nơi hoang vu cùng hẻo lánh rất khó đi.
Theo những người xưa kể, những người bị lưu đày chưa đến được đất Thục thì có hơn phân nửa người bị bỏ mạng dọc đường.
Lúc ấy, có khoảng mười mấy người tụ lại một góc, lưng gánh hành lý, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm theo chân đến cùng.
Đám tội nhân đều mang gông xiềng, mỗi bộ nặng đến mấy chục cân, đè ép thân xác khiến người ta bước chân chậm chạp, đi đứng nặng nề.
Tiêu Cửu Diệu được mấy người thay phiên khiêng đi. Hắn bị nhốt trong ngục lâu ngày, thân thể gầy guộc chẳng khác gì một cành khô.
Người Tiêu gia vốn xuất thân võ tướng, hiểu rõ hành trình lưu đày chẳng dễ dàng gì, trong lòng đã sớm chuẩn bị, bởi thế dọc đường ít khi lên tiếng, chỉ lặng lẽ sắp xếp cho người già yếu ở chính giữa, bám sát đội hình, từng bước theo sau đoàn người lưu đày.
Còn những người con cháu thế gia quyền quý khác, nào từng nếm mùi khổ sở, mới khởi hành chẳng bao lâu đã kêu la oán trách không ngừng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT