Giản Lê đã chết. Làm việc kiểu “996” ở công ty công nghệ khiến cô kiệt sức, cộng thêm chuyện ăn kiêng giảm cân quá đà, không ăn cơm dẫn đến tụt huyết áp—một hơi thở nghẹn lại là đi luôn.
Chết rồi, cô mới ngẫm ra một chuyện rõ ràng: kiếp sau dù có chuyện gì xảy ra cũng nhất định không dại gì mà cuốn vào guồng quay đó nữa.
Đời người, hai chữ “ăn uống” mới là quan trọng nhất. Nhất quyết không giảm cân một cách mù quáng, sống được ngày nào thì ăn ngon ngày đó.
Chỉ chớp mắt một cái, Giản Lê đã quay về năm 1995—khi ấy cô mới học lớp tám.
Mẹ cô đang bận rộn bán hàng ngoài chợ, có một sạp bánh nướng nhỏ, sáng nào cũng đỏ lửa từ tinh mơ.
Ba cô thì sang năm phải nghỉ việc.
Giản Lê cúi đầu nhìn thân hình mình khi ấy - một trăm tám cân, cùng bài kiểm tra toán mới được mười tám điểm.
Cô khổ sở ôm mặt: “Thôi rồi, kiếp này ăn lại từ đầu cũng phải học lại từ đầu…”