Truyện này mình thấy hay nên edit mn có gì góp ý nha
Nguồn:wiki
---
[Kẹo Bông Gòn Nhân Tiểu Bạch Thỏ Thụ × Lưu Manh Công Mê Lông Xù]
Nguyễn Sương Bạch tỉnh dậy trong tình trạng trọng thương, lại không nhớ nổi bất cứ điều gì – đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Vì muốn sống sót, cậu quyết định đi tìm một vị y tu nổi tiếng để cầu cứu.
Nghe nói Bùi Mộng Hồi y thuật cực kỳ cao siêu, nhưng người này chỉ nhận linh thạch, không cứu người vì tình nghĩa.
Cắn răng một cái, Nguyễn Sương Bạch ôm theo tâm lý liều mạng, lao vào lòng y, giả vờ ngất xỉu.
Trong cơn mê man, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng nam nhân bật cười khẽ, sau đó cực kỳ dịu dàng bôi thuốc và chữa trị cho mình.
Nguyễn Sương Bạch cảm động rưng rưng.
Nhưng nào ngờ — Bùi Mộng Hồi lại là một tên sắc lang trá hình! Không chỉ xoa đầu cậu, nhéo tai thỏ, mà còn... còn sờ luôn cái đuôi bông mềm mại của cậu!
Thật quá đáng!
Tức giận không chịu nổi, cậu hiện nguyên hình, trở lại dáng vẻ con người.
Mỹ nhân tóc bạc như ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, lúc này đang ngồi đỏ mặt trên đùi người ta, xấu hổ kêu lên:
— “Đồ... đồ vô liêm sỉ!”
Bùi Mộng Hồi ánh mắt càng thêm hứng thú, nhướng mày cười:
— “Thì ra là một tiểu yêu thỏ đáng yêu.”
Nguyễn Sương Bạch mím môi ấm ức:
— “Ở Thỏ tộc bọn ta, ai dám sờ đuôi là phải chịu trách nhiệm đó!”
Tên nam nhân xấu xa cười tà:
— “Được thôi, vậy gọi ta là ‘chủ nhân’ nghe thử xem nào?”
---
Chuyển cảnh
Yêu tộc phát hiện tiểu hoàng tử mất tích, toàn giới đại loạn, tất cả đều đổ xô đi tìm.
Nào ngờ không lâu sau, tiểu hoàng tử tự mình quay về — lại còn dắt theo một nhân vật khét tiếng khiến cả Tu chân giới run sợ: Đệ Nhất Độc Y – Bùi Mộng Hồi.
Chúng yêu tộc hoảng hốt khuyên nhủ:
— “Điện hạ đừng tin gã đó! Hắn tàn nhẫn, nham hiểm, đâu phải người tốt lành gì!”
Thế nhưng Nguyễn Sương Bạch chỉ khẽ mỉm cười, khuôn mặt ửng đỏ, bàn tay vô thức đặt lên bụng đang hơi nhô lên…
— “Nhưng mà... muộn rồi.”
---
Tiểu kịch trường
Nguyễn Sương Bạch: “Ta muốn thuốc dưỡng thai vị cà rốt!”
Bùi Mộng Hồi: (vừa nhéo tai thỏ) “Ngoan nào, uống thuốc cho giỏi. Không thì ta dùng cách khác ép ngươi uống đấy.”
Nguyễn Sương Bạch: (tai đỏ bừng) “Nhỏ tiếng thôi! Không được dạy hư con đó!”
--