--

“Ta không bán ngươi,” Bùi Mộng Hồi nói.

“Ngươi còn nhớ rõ ai là kẻ từng đuổi giết ngươi không?”

Nguyễn Sương Bạch cụp mắt xuống, nét mặt trầm lại: “Không nhớ…”

“Cũng không sao.”

Bùi Mộng Hồi thấy vậy thì giúp Nguyễn Sương Bạch chỉnh lại áo quần, cởi bỏ xiềng xích trên người cậu, rồi ngồi xuống mép giường, hàng mi buông thấp, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Lấy lại tự do, Nguyễn Sương Bạch liền vén tay áo, buộc lại dây áo, sửa sang mái tóc bạc rối tung bằng động tác kiên nhẫn và cẩn thận hệt như thỏ con đang liếm lông, cuối cùng dùng dây buộc màu đỏ thẫm tạm thời cột lại.

Chỉnh đốn xong xuôi, cậu quay lại nhìn Bùi Mộng Hồi. Kỳ lạ thật, từ lúc thấy thương tích trên người mình, tên này liền có biểu cảm rất kỳ quặc… Chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì?

Dù không muốn thừa nhận, nhưng Nguyễn Sương Bạch vẫn cảm thấy dáng vẻ tùy tiện bất cần của Bùi Mộng Hồi có vẻ dễ chịu hơn. Bây giờ trông hắn lạnh lùng đến mức khiến người ta không dám mở lời.

Chần chừ một lúc, cuối cùng Nguyễn Sương Bạch không nhịn được mà hỏi: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu? Vì sao ta phải đi với ngươi?”

Bùi Mộng Hồi liếc nhìn cậu một cái: “Ngươi theo ta đến Bạc Sa chi cảnh một chuyến, xong việc ta sẽ luyện giải dược cho ngươi.”

“Không lấy linh thạch.”

Nguyễn Sương Bạch lập tức rạng rỡ: “Thật không? Ngươi sẽ không lừa thỏ đấy chứ?”

“Muốn lừa ngươi, ta có cả trăm cách. Không cần viện mấy lý do hạ đẳng như vậy.”

“…” Nguyễn Sương Bạch chu môi, “Ngươi đang vòng vo bảo ta dễ bị lừa đúng không?”

“Hừ.”

Bùi Mộng Hồi nói: “Miệng vết thương ngươi mang mấy hôm nay chưa được bôi thuốc, tạm thời chưa cần xử lý.”

Tuy không hiểu lắm, nhưng vì đối phương sẵn lòng luyện giải dược cho mình, Nguyễn Sương Bạch ngoan ngoãn gật đầu.

“Hình như ta vẫn chưa biết tên ngươi?”

“Ta tên là Nguyễn Sương Bạch.”

Bùi Mộng Hồi trầm ngâm: “Tên đúng là vừa mềm vừa trắng.”

Nhớ đến lúc tên này sờ soạng eo mình khiến tay chân mềm nhũn, Nguyễn Sương Bạch đỏ mặt, nghẹn mãi mới bật ra được một câu:

“Ngươi lưu manh.”

“Cảm ơn lời khen.” Hắn bình thản nhận lấy.

“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi,” Bùi Mộng Hồi nói, “Chờ Tiểu Uế về, chúng ta sẽ đến Bạc Sa chi cảnh.”

“Tại sao ngươi đặt tên con rắn là Tiểu Uế? Nó là cái giống gì?”

“Nó là rắn hôi, ban đầu ta định gọi nó là Tiểu Hôi, nhưng nó chê khó nghe nên ta đổi thành Dơ Bẩn – Tiểu Uế.”

“Nó là Tiểu Hôi, ngươi là Tiểu Bạch, hai người làm linh sủng của ta thì hợp nhỉ?”

Nguyễn Sương Bạch nghiến răng: “Bỏ ngay cái ý tưởng đó đi!”

Si tâm vọng tưởng! Hư nam nhân!

Bùi Mộng Hồi cười nhẹ, đứng dậy ngồi đả tọa nhập định.

Tư thế ngay ngắn thẳng lưng, gương mặt phóng túng như thu lại vào vỏ, trong phòng trở nên yên tĩnh. Gió luồn qua khung cửa, mái tóc hắn khẽ lay động, gò má yên tĩnh, đường viền môi mím lại, để lộ ra vài phần u sầu.

Ánh trăng chiếu xuống vai hắn, sáng đến chói mắt.

Nguyễn Sương Bạch không ngủ ngay, cậu nhìn chăm chú Bùi Mộng Hồi rất lâu.

Dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra, tên này đang có tâm sự.

Tu sĩ nhập định kỵ nhất là tâm không yên.

Từ trên giường, Nguyễn Sương Bạch nhảy xuống không gây tiếng động. Cậu bước nhẹ nhàng như thỏ thật, rồi nửa ngồi trước mặt Bùi Mộng Hồi, đối mặt nhìn nhau, nghe thấy hơi thở đối phương hơi hỗn loạn.

Cậu khẽ kéo tay áo hắn, gọi nhỏ: “Này.”

Bùi Mộng Hồi từ từ mở mắt, liếc cậu một cái đầy kỳ quặc: “Đừng bảo là ngươi muốn có người dỗ ngủ nha?”

Nguyễn Sương Bạch đỏ mặt: “Không phải ý đó!”

“Vậy ngươi nửa đêm không ngủ bò qua đây làm gì?”

“Ta muốn hỏi ngươi… ngươi còn cần người sưởi ấm chăn không?”

“Ngươi đừng hiểu lầm! Ta không có ý ngủ chung với ngươi đâu!”

Bùi Mộng Hồi nhíu mày: “Vậy ban nãy ngươi từ chối chỉ là đang chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’?”

“…”

“Không phải,” Nguyễn Sương Bạch rối rắm không biết giải thích sao cho rõ, “Ta thấy như vậy ngươi sẽ vui hơn một chút.”

“Hử?”

“Vì trông ngươi có vẻ không vui…” Dưới ánh trăng, mắt Nguyễn Sương Bạch như phản chiếu sao trời.

“Ta không vui thì liên quan gì tới ngươi?”

Nguyễn Sương Bạch nghiêm túc chỉ vào giữa chân mày hắn: “Tu hành mà không chuyên tâm, dễ tẩu hỏa nhập ma.”

Bùi Mộng Hồi bật cười khinh khỉnh: “Tẩu hỏa nhập ma? Ma thật gặp ta còn phải tránh xa ba thước. Thỏ con, đừng tưởng ta nhất thời nổi hứng cứu ngươi mà cho rằng ta là người tốt.”

Ánh trăng hắt lên khuôn mặt hắn, đường nét sắc lạnh, ánh mắt nguy hiểm hờ hững.

“Nhưng ngươi đã cứu ta là thật mà,” Nguyễn Sương Bạch đếm trên tay, “Còn ngươi đối xử với người khác thế nào thì cũng chẳng liên quan tới ta…”

“Với lại, nếu ngươi xảy ra chuyện, thì không ai luyện giải dược cho ta nữa. Quan trọng nhất là —”

Còn chưa nói hết câu, Nguyễn Sương Bạch bị tên hư nam nhân kia búng một cái vào trán, đau đến mức ôm trán rên rỉ.

Chỉ nghe hắn nói: “Có ngày ngươi bị người ta bán, chắc còn giúp họ đếm linh thạch nữa.”

Nguyễn Sương Bạch vừa xoa trán, vừa cảm thấy có gì đó khác lạ — hai móng trước của cậu đã biến thành chân thỏ đầy lông!

Ể…

“….”

Bị một cái búng đầu mà biến về nguyên hình?

Bùi Mộng Hồi bật cười thành tiếng.

Nguyễn Sương Bạch xấu hổ muốn phát điên: “Ngươi còn cười! Tại sao ta lại đột nhiên biến lại như vầy?”

“Yêu đan của ngươi đã hỏng, không thể tự do biến hình. Thêm nữa còn bị thương chưa khỏi mà không chịu nghỉ ngơi, cứ chạy đến ‘khanh khanh ta ta’, linh lực phân tán thì đương nhiên biến lại thỏ.”

“Không có khanh khanh ta ta với ngươi!”

Bùi Mộng Hồi bế thỏ con trắng như bông lên, nhéo nhéo tai cậu đầy thích thú: “Nhìn ngươi thế này mới đáng yêu, ôm lên cũng dễ chịu.”

Nguyễn Sương Bạch run rẩy tai, lẩm bẩm: “Đừng sờ loạn… nhột quá…”

Cậu co tròn người lại như một quả bông nhỏ hồng hồng, lỗ tai đỏ bừng.

Bùi Mộng Hồi niệm một pháp quyết, ánh sáng tím lóe lên, linh lực bọc lấy thỏ con rồi — vèo!

Thẳng tắp bay về phía giường.

Nguyễn Sương Bạch hoảng hốt: Hư nam nhân! Dám ném thỏ!

Nhưng khi cậu tưởng sắp đập vào giường thì linh lực dịu lại, nâng cậu đáp xuống chiếc đệm bông mềm mại.

Cậu còn chưa kịp nhìn lại thì hai bên giường đã buông xuống màn tím nhạt, che khuất bóng người mơ hồ.

Giọng Bùi Mộng Hồi vang lên sau tấm màn.

“Muốn làm người lại thì ngoan ngoãn ngủ đi, dưỡng tinh thần cho tốt.”

Nguyễn Sương Bạch: “…”

Hôm sau, ánh bình minh ló rạng, sương mù bao phủ núi rừng.

Gió thổi khe khẽ, chim hót líu lo.

Nguyễn Sương Bạch tỉnh dậy trong hình thỏ, khẽ thở dài. Nhảy xuống giường, cậu phát hiện đối diện giường đã không thấy Bùi Mộng Hồi đâu nữa.

Sáng sớm mà đã đi rồi.

Cậu dè dặt đẩy khe cửa, thò đầu ra xem xung quanh có độc vật không, rồi phát hiện bóng dáng Bùi Mộng Hồi ở vườn hoa nhỏ phía trước.

Người đàn ông ấy cúi người chọn hoa, bên hông đeo roi bạc lấp lánh dưới nắng.

Khác với những loài độc hoa quanh đây, những đóa trước mặt hắn lại thanh khiết trong veo, như nụ hoa phủ tuyết, linh khí quẩn quanh — chính là linh thảo!

Sau một lúc chọn lựa, hắn rút ra một đóa băng lam hoa linh khí dồi dào.

Định luyện đan sao?

Nguyễn Sương Bạch nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, rón rén nấp sau chiếc ghế dài, ló đầu nhìn trộm.

Chỉ thấy Bùi Mộng Hồi lấy ra đan lô màu tím kim, thả hoa vào, lòng bàn tay bốc lên dị hỏa, linh lực điều khiển lửa bắt đầu rèn luyện nguyên liệu.

Hương hoa thanh lạnh lan tỏa trong lò.

Bùi Mộng Hồi lười nhác, nhắm mắt vẫn có thể điều khiển ngọn lửa chính xác.

Nguyễn Sương Bạch nhìn đến ngẩn ngơ — luyện đan không hề đơn giản như vậy, tên này quả thật rất quen tay!

Không ít y tu chỉ biết kê đơn, phải nhờ đan sư luyện dược. Nhưng phí luyện dược rất cao…

Tên này tự luyện là để tiết kiệm sao?

“Đúng là keo kiệt…” Thỏ nhỏ thì thầm.

“Thỏ con, nhìn ta mê mẩn vậy sao?”

Bùi Mộng Hồi bật thốt.

Bị bắt quả tang, Nguyễn Sương Bạch giật thót, lỗ tai giật nhẹ.

“Ngươi sao lại tự luyện đan?” Cậu nhịn không được hỏi.

“Tiện tay thôi,” Bùi Mộng Hồi không thèm để tâm, “Lũ đan sư phế vật kia làm gì bằng ta, lại còn lấy phí cao. Ta thương linh thạch của mình nên tự làm luôn.”

“…”

Đúng là kiêu căng!

“Vậy giờ ngươi đang luyện loại đan nào thế?”

“Tăng vị đan.”

Nguyễn Sương Bạch chớp chớp mắt: “Cái này là gì vậy nha?”

“Lúc hầm thịt thỏ, thả một viên này vào sẽ khiến nước canh dậy mùi hơn.” Bùi Mộng Hồi mỉm cười.

“???” Đôi mắt Nguyễn Sương Bạch trợn tròn, cứ như vừa nghe thấy âm thanh đáng sợ nhất trên đời.

Tên nam nhân hư hỏng này, Bùi Mộng Hồi là tên nam nhân hư hỏng!

Sao lại có thể hầm thỏ chứ!

Không biết sức lực từ đâu ra, “tạch” một tiếng, Nguyễn Sương Bạch nhảy vọt lên tay Bùi Mộng Hồi, chân thỏ dẫm lên vai hắn, móng vuốt nhỏ “bốp” một cái vỗ lên tai hắn.

Thỏ con ấm ức hỏi: “Ngươi nói thật sao đó?”

Còn chưa kịp nhận được câu trả lời, linh lực được tích lũy suốt đêm qua bất ngờ bùng nổ, thoắt cái mất kiểm soát, Nguyễn Sương Bạch liền biến thành hình người.

Hôi xà Tiểu Uế đang hái long tanh thảo ngoài sân viện, vừa mới trườn vào thì bắt gặp cảnh tượng trước mắt, suýt nữa thì rơi cả cằm.

Chỉ thấy một tiểu mỹ nhân da trắng như tuyết, tóc bạc như sương, dung mạo thanh tú động lòng người, đang ôm chặt lấy người Bùi Mộng Hồi, ngón tay còn thân mật chạm vào vành tai hắn, vẻ mặt yếu ớt đáng thương như thể vừa bị ức hiếp.

Một hồi im lặng như chết chợt kéo dài.

Tiểu Uế kinh hoảng kêu lên: “Lão Bùi! Ngươi bắt tiểu mỹ nhân ở đâu về vậy?!”

--

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play