--

Ngay khi Nguyễn Sương Bạch biến trở lại hình người, thân thể cậu lập tức ngả về phía trước. Bùi Mộng Hồi không nói không rằng, vòng tay đỡ eo cậu lại, siết chặt ôm người vào lòng. Hai người dính sát vào nhau, tư thế mờ ám đến mức khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Hơi thở phả vào nhau.

Nguyễn Sương Bạch lúng túng rút tay về, đôi mắt vẫn không chớp lấy một lần mà nhìn đối phương chằm chằm. Đôi mắt hổ phách lấp lánh ánh nước, như thể muốn đòi một lời giải thích.

“Không phải cố ý đâu.” Bùi Mộng Hồi nhướng mày.

“Ngươi làm ta giật mình.”

Bùi Mộng Hồi bật cười: “Là ngươi nhìn trộm ta trước.”

“Ngươi quá đáng…” Nguyễn Sương Bạch cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang đặt bên hông mình, cảm giác ngứa ngáy khó tả, “Lại chiếm tiện nghi của ta.”

Bùi Mộng Hồi lập tức thu tay lại, giả vờ thở dài: “Ai da, ta có lòng tốt đỡ ngươi kẻo ngã xấu mặt, ai ngờ một tiểu thỏ yêu lại chẳng biết cảm kích, thật là đau lòng mà.”

Khoảng cách hai người vô cùng gần, có thể nhìn rõ phản chiếu trong mắt nhau.

Hơi thở phả trên mặt làm da thịt ngưa ngứa, Nguyễn Sương Bạch không nhịn được nghiêng đầu tránh.

Thấy vậy, Bùi Mộng Hồi lại cố tình tiến sát gần hơn, như muốn trêu ngươi cậu.

“Hai người các ngươi đang lén lút nói gì đó?” Tiểu Uế uốn éo bò tới, cố tình lên tiếng thể hiện sự tồn tại.

Hai người kia thật quá đáng, ghé vào nhau thì thầm thì thụt, không thèm để ý tới nó!

“Tiểu Uế, đừng ồn.”

Con rắn xám vung đuôi: “Ngươi còn chưa nói mỹ nhân nhỏ kia ngươi bắt từ đâu ra đó!”

Thấy rắn xám bò tới gần, Nguyễn Sương Bạch theo bản năng nép ra sau Bùi Mộng Hồi, ngón tay bấu lấy vai nam nhân bên cạnh, chỉ lộ nửa khuôn mặt ra ngoài, ánh mắt cảnh giác cực độ. So với con rắn độc có thể nuốt chửng mình bất kỳ lúc nào, thì Bùi Mộng Hồi rõ ràng thân thiện hơn nhiều.

Bùi Mộng Hồi khẽ nhấc tay, linh lực lóe lên, ba nhánh long tanh thảo trong tay Tiểu Uế lập tức bay vào lò luyện đan.

Ngọn lửa từ nhỏ trở nên bừng sáng, linh lực bao bọc lò đan.

Khi nguyên liệu dần hoà quyện, mùi hương thanh mát lan tỏa, giúp thanh tâm ngưng thần.

Ném hết nguyên liệu vào lò xong, Bùi Mộng Hồi mới thong thả nói: “Không phải ta bắt, không tin ngươi hỏi hắn đi.”

Tiểu Uế chẳng tin tẹo nào trong Tu chân giới mà không biết Bùi Mộng Hồi là một kẻ chuyên dùng độc? Làm gì có mỹ nhân nào tự nguyện câu dẫn hắn!

“Tê tê ——”

Nó trườn lại gần, mắt đối mắt với mỹ nhân tóc bạc kia, thì thấy người nọ đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay Bùi Mộng Hồi, như thể rất sợ hãi bị nó tới gần.

Tiểu Uế ngẩn người: Nó đáng sợ đến vậy sao?

“Ngươi đừng qua đây…” Giọng Nguyễn Sương Bạch nhỏ run run.

“Ngươi đừng sợ, nói ta nghe, có phải Bùi Mộng Hồi bắt ngươi không?”

Nguyễn Sương Bạch thật thà trả lời: “Không phải, là ta tự nguyện…”

Chính cậu là người tự chui vào lòng Bùi Mộng Hồi.

“Hắn không ép ngươi?” Tiểu Uế khó tin: Không thể nào? Thật sự có đào hoa vận trên trời rơi xuống sao?

“Ta tự nguyện mà…” Nguyễn Sương Bạch lẩm bẩm, nép sau lưng Bùi Mộng Hồi.

Rắn xám trừng mắt như thể thấy một tiểu đáng thương đi lạc đường, dặn dò đầy ý nghĩa sâu xa: “Tiểu mỹ nhân, tuy Bùi Mộng Hồi lớn lên đúng là dụ người, nhưng tìm đạo lữ không thể chỉ nhìn mặt nha!”

Nguyễn Sương Bạch rơm rớm: “Nhưng mà hắn làm ra chuyện đó với ta rồi, sự trong sạch của ta… mất rồi…”

Cằm Tiểu Uế suýt rơi xuống đất.

Á á á..!

Trời xanh ơi! Nó vừa nghe cái gì vậy?! Cái tên Bùi Mộng Hồi này, giờ đến chuyện này cũng dám làm!

Ám chỉ đầy mơ màng khiến ai nghe xong cũng sẽ suy diễn lung tung.

Bùi Mộng Hồi kéo Nguyễn Sương Bạch ra khỏi sau lưng, nhướng mày, nói lửng lơ: “Ta chỉ mới sờ đuôi ngươi thôi mà, cũng đâu phải làm gì đại nghịch bất đạo.”

“Sờ đuôi còn chưa đủ sao?!”

“Có gì thì nói chuyện tử tế, đừng đánh ta!”

Nguyễn Sương Bạch kích động, vô tình nghiêng người về phía trước, lại lần nữa bổ nhào vào lòng Bùi Mộng Hồi. Cậu thấp hơn nên phải ngẩng đầu mới nhìn thấy người, đối phương thì cúi đầu nhìn xuống, hơi thở hòa quyện giữa hai người.

Muốn lùi lại vài bước thì chân lại trượt, trán đập thẳng vào ngực người ta.

“Ôi…”

Nguyễn Sương Bạch xoa xoa trán.

“Thỏ đều thích bám người vậy sao?” Bùi Mộng Hồi cười, giọng trầm khàn đầy từ tính.

“Không bám lấy ngươi!” Nguyễn Sương Bạch khóc không ra nước mắt.

Tiểu Uế sốt ruột xoay vòng vòng: “Cái gì mà đuôi? Ngươi có đuôi?”

Bùi Mộng Hồi liếc nó: “Mỹ nhân nhỏ này là con thỏ ta nhặt được.”

“A?!”

“Ngươi là thỏ yêu?!”

Nguyễn Sương Bạch càng sợ hơn, tay bấu lấy ống tay áo Bùi Mộng Hồi, lí nhí nói: “Hôm qua nó muốn ăn ta…”

“Yên tâm, nó kén ăn.” Bùi Mộng Hồi nói, “Không ăn yêu đã hóa hình.”

“Đúng đúng, ngươi đừng sợ,” Tiểu Uế thè lưỡi, “Tuy ta không phải rắn tốt, nhưng nếu ngươi là vợ lão Bùi, ta chắc chắn không đụng vào.”

“Người ta nói rất đúng, vợ huynh đệ thì không được động vào.”

“Cho dù đói chết, ta cũng tuyệt đối không cắn ngươi.”

Dù trong xương cốt có sợ rắn, nhưng Nguyễn Sương Bạch vẫn cong môi mỉm cười: “Có thể cho ta một thời gian để thích nghi không?”

Tiểu Uế vung đuôi: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Hai người tiếp tục ân ái đi, ta ra phơi nắng.”

“Ngày mai chúng ta đến Bạc Sa Chi Cảnh, đừng đi quá xa, nếu không có việc gì thì lại đây trông lò đan.” Bùi Mộng Hồi dặn.

Tiểu Uế lập tức đổi sắc mặt, giọng nghiêm túc: “Tại sao đột nhiên muốn đi?”

“Tìm được một chút manh mối.”

“Nhiều năm vậy rồi, chắc chắn không sai chứ?”

“Ngươi lo phơi nắng của ngươi đi.”

“Tê.”

Nguyễn Sương Bạch nghe không hiểu hai người đang nói gì, chỉ có thể nhìn trái phải.

Trước khi đi, Tiểu Uế nhìn hai người trong viện, khụ khụ nói: “Ban ngày ban mặt, lại không phải tụi rắn chúng ta gặp đâu cũng làm, hai người không về phòng được à?”

“Thỏ tộc các ngươi còn mát mẻ hơn cả rắn?”

Nghe vậy, Nguyễn Sương Bạch đỏ mặt từ đầu đến chân, xấu hổ nói: “Chúng ta… không có!”

Tên rắn kia lại hiểu lầm là họ muốn làm chuyện đó giữa trời đất… Mà cậu là một con thỏ sạch sẽ cơ mà! Tuyệt đối không thể làm chuyện đó ngoài giường…!

“Rồi rồi rồi, không có thì không có.” Tiểu Uế gật gù cho có lệ, rồi chuồn mất.

Bùi Mộng Hồi lắc đầu cười khẽ.

Nguyễn Sương Bạch quay đầu liền thấy khóe môi hắn cong lên, lập tức giận đến nỗi nhéo eo hắn: “Ngươi đúng là y chang con rắn đó!”

“Giống ở chỗ độc?”

“Biến thái.” Nguyễn Sương Bạch mím môi, vành tai đỏ đến mức không tan được.

Kết quả là, Bùi Mộng Hồi lại cười càng hăng say hơn…

—————

Trăng lên đầu cành liễu, ánh trăng dịu dàng nhuộm sáng bầu trời đêm yên tĩnh.

Trong đình viện vang vọng tiếng gió lùa qua, xen lẫn với âm thanh êm dịu của những dây đằng đang sinh trưởng mạnh mẽ.

Loài độc đằng trên linh lộ được thúc đẩy sinh trưởng, bò leo lên giàn hoa, cuốn lấy nhau thành một cụm, chính giữa quấn quanh một quả trái cây ngây ngô, lớp vỏ ngoài xanh biếc, tâm quả rỗng, dần dần ánh lên sắc đỏ cam như đang phát sáng, trông chẳng khác gì chiếc đèn lồng nhỏ càng cháy càng rực.

Bùi Mộng Hồi lặng lẽ nhìn quả ấy chín dần.

Đó là Thánh Đăng Quả — trái do độc đằng u lam kết ra, năm trăm năm mới kết được một lần, mỗi lần chỉ có đúng một quả.

Cây độc đằng u lam này từng được hắn đoạt được từ trong bí cảnh Phù Đồ, lúc đó quả đã được 260 năm, nhưng vì không thể đợi thêm, hắn đành phải nhổ tận gốc cây mang ra khỏi bí cảnh và trồng trong viện mình.

Giờ thì chỉ còn mười năm nữa là quả sẽ chín hoàn toàn.

Tiểu Uế nằm bò trên giàn, hỏi:

“Ngươi sao lại đột nhiên dùng linh lộ để thúc chín quả đó?”

“Có việc cần dùng.”

“Gần đây có cố chủ nào tìm ngươi luyện độc hay luyện dược đâu, ai cần chứ? Với lại quả đó hiếm lắm, nếu đem đi đấu giá thì chúng ta hốt bạc to, đừng bán lung tung đấy!” — Tiểu Uế vừa nói vừa sốt ruột.

“Ta tự biết.” Bùi Mộng Hồi gật đầu.

Khi Thánh Đăng Quả chín hẳn, hắn búng tay hái xuống, cất vào nhẫn trữ vật Tử Tinh.

Tiểu Uế bò một vòng quanh giàn, hỏi:

“Thỏ con nhà ngươi đâu rồi?”

“Bị ta dọa chạy rồi, giờ đang trốn trong phòng.”

“Ngươi thật sự đã sờ cái đuôi của cậu ta?”

Bùi Mộng Hồi bỗng xoay người lại:

“Thỏ tộc thực sự có quy định, ai sờ đuôi là phải kết đạo lữ à?”

“Mỗi tộc mỗi luật mà. Nếu không muốn kết, nghe nói phải… giết đối phương mới hóa giải được.” — Tiểu Uế tặc lưỡi hai tiếng. “Ta cũng lo cho ngươi lắm đấy.”

“Lo ta bị bức thân?”

“Không hẳn,” — Tiểu Uế thích thú vô cùng, “Ta lo là tới một ngày thỏ con thay lòng đổi dạ, tức lên làm thịt ngươi luôn ấy.”

Bùi Mộng Hồi cười lạnh:

“Sợ là trước khi bị giết thì ngươi đã bị nấu súp rồi.”

“Về sau ngươi không được ăn thịt thỏ nữa, lỡ dọa hỏng tiểu thỏ yêu nhát gan kia thì sao.”

Tiểu Uế nghe xong như sét đánh giữa trời quang, ngẩng đầu gào to:

“Sao ngươi lấy vợ mà lại cấm ta ăn cơm? Ta là rắn độc! Ăn thỏ là chuyện đương nhiên!”

“Được thôi. Ngươi ăn một miếng thịt thỏ, ta sẽ dẫn Nguyễn Sương Bạch đi ăn một bát súp rắn.”

“Con thỏ không ăn thịt, ngươi dẫn cậu ta đi cũng vô dụng! Loại đe dọa trẻ con này nghĩ có thể dọa được ta sao?”

“Ta cũng lâu rồi chưa ăn canh rắn. Nghe nói tửu lâu Uyên Ương có món trứ danh tên là ‘Canh Tuyết Liên Tơ Vàng’, dùng đúng thịt rắn, hôm nào ta nhất định phải thử một lần.”

Hôi Xà bắn người đứng bật dậy:

“Ngươi là trọng thỏ khinh xà!”

“Còn ăn không?”

Tiểu Uế đành nhả lời:

“Không ăn thì không ăn! Dù sao ta cũng không đói… đến chết đâu mà lo.”

“Vì ngươi mà ta hy sinh lớn thế đấy. Sau này hai đứa thành thân, ta muốn ngồi ghế chủ tọa.”

“Muốn ta bưng ngươi lên làm món chính hả?”

“Lăn đi! Ta đi đây!”

Tiểu Uế bò khỏi giàn đằng, rít rít nói nhỏ:

“Khuya rồi còn không vào nhà dỗ thỏ con sao?”

Bùi Mộng Hồi uể oải đáp:

“Ta không biết dỗ người, càng không biết dỗ thỏ.”

“Xứng đáng ngươi đến giờ vẫn chưa có đạo lữ.” — Hôi Xà nói rồi lẩn vào bóng tối.

Vài khắc sau, Bùi Mộng Hồi thong thả bước vào phòng, ánh mắt lập tức dừng lại nơi người đang ngồi trên giường — Nguyễn Sương Bạch.

Cậu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm một vầng trăng non. Gương mặt nghiêng nghiêng, nét thanh tú dịu dàng, ánh trăng rọi qua cửa sổ phủ xuống mặt đất một tầng sáng bạc, tô lên người cậu một vẻ tĩnh lặng và thoát tục — hệt như một mỹ nhân bước ra từ bức họa cổ.

Nghe thấy tiếng động, Nguyễn Sương Bạch lập tức quay đầu lại, đối diện với đôi mắt dài hẹp mang ý cười của Bùi Mộng Hồi.

Nhớ lại dáng vẻ cười nham hiểm của người nọ ban sáng, Nguyễn Sương Bạch lại thấy tức giận, hai má phồng lên lúc nào không hay.

Tất cả biểu cảm ấy đều không lọt khỏi mắt Bùi Mộng Hồi. Hắn bước đến bên giường, không nói không rằng ngồi xuống bên cạnh, khiến tiểu thỏ yêu giật nảy mình, lắp bắp:

“Ngươi… ngươi không phải không ngủ giường sao?”

“Ta không phải đến ngủ giường.”

Nghe vậy, Nguyễn Sương Bạch sững sờ, không biết nghĩ đến chuyện gì mà gương mặt lập tức đỏ bừng, hoảng loạn ôm chặt lấy người mình, giọng lạc cả lên:

“Chẳng lẽ… ngươi đến để ngủ người ."

--

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play