Trong giấc mơ, nàng đứng trên đỉnh Thiên Sơn — nơi gió gào tuyết phủ, trời đất như hóa thành một dải trắng xóa vô tận. Ánh mắt nàng nhìn xuống nhân gian, máu từ khóe môi nhỏ từng giọt đỏ thẫm lên tuyết trắng.
Trước mặt nàng là một người nam nhân mặc áo giáp đen, kiếm trong tay vẫn còn nhỏ máu, ánh mắt lạnh như băng tuyết ngàn năm. Dù không thấy rõ khuôn mặt hắn, nhưng cảm giác lại quen thuộc đến lạ lùng.
"Ta không hối hận," nàng nói, giọng run rẩy, nhưng kiên định. "Nếu có kiếp sau... ta vẫn sẽ chọn bảo vệ thế giới này, kể cả có chết dưới tay người lần nữa."
Người kia không đáp. Chỉ có một nhát kiếm cuối cùng xuyên qua tim nàng — rồi tất cả hóa thành hư vô.
Lục Uyển đột ngột tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi. Đồng hồ chỉ 3 giờ sáng. Tay nàng run nhẹ, luồn qua mái tóc ướt, cố gắng hít thở thật sâu.
Lại là giấc mơ đó. Lặp lại, suốt hai tháng qua.
Nàng không thể hiểu vì sao mình luôn mơ thấy cảnh tượng lạ kỳ ấy, một cuộc chiến giữa trời tuyết, một người nam nhân giết nàng bằng vẻ mặt không chút cảm xúc — và cả thứ cảm giác đau đớn, không chỉ ở thân thể mà còn nơi trái tim. Giấc mơ thật đến nỗi đôi khi tỉnh dậy nàng còn thấy ngực đau nhói như vừa bị xuyên thủng.
Lục Uyển sống một cuộc đời hoàn toàn bình thường: cô là sinh viên năm cuối ngành khảo cổ, thực tập ở một viện nghiên cứu văn hóa cổ. Không có bất kỳ thứ gì liên quan đến thần tiên, ma quái. Và càng không có "tiền duyên" nào với những cảnh tượng trong giấc mơ kia.
Vậy tại sao...?
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, khiến nàng giật mình. Là tin nhắn từ viện nghiên cứu:
"Chuẩn bị đi công tác đến Thanh Khâu. Có di tích mới khai quật. Có thể liên quan đến truyền thuyết Thượng Cổ. Đi gấp."
Thanh Khâu? Không phải đó là nơi trong những truyền thuyết cổ xưa từng được cho là “nơi thần nhân giáng thế” sao?
Lục Uyển chớp mắt. Một sự rùng mình khó hiểu chạy dọc sống lưng.
Ba ngày sau, đoàn khảo cổ đến Thanh Khâu — vùng núi rừng xa xôi, mù sương quanh năm, lặng lẽ và cổ kính như tách biệt khỏi thế giới hiện đại. Khi Lục Uyển đặt chân đến lòng chảo đá cổ nơi người dân địa phương vừa phát hiện tàn tích, nàng cảm thấy một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Rồi nàng nhìn thấy hắn — một người đàn ông đứng giữa đống di tích, đang chăm chú nghiên cứu các phù văn cổ. Ánh nắng chiếu nhẹ qua tàng cây khiến gương mặt anh như phủ một tầng sương mỏng. Cao lớn, điềm tĩnh, ánh mắt trầm mặc.
Người phụ trách vội giới thiệu: “Đây là chuyên gia nghiên cứu cổ văn mới được mời tới — Thẩm Ly.”
Ngay khoảnh khắc anh quay lại nhìn nàng, tim Lục Uyển như thắt lại.
Đôi mắt ấy. Cái nhìn ấy.
Chính là hắn.
Là kẻ đã giết nàng trong giấc mơ lặp đi lặp lại suốt hai tháng nay.
Nhưng kỳ lạ thay… trong mắt hắn lúc này, chỉ có một tia ngạc nhiên nhẹ. Như thể... hắn cũng nhận ra nàng.