Ngọc trượng xuất hiện trong tay nàng như một phản xạ từ linh hồn. Trên thân trượng là ký hiệu khắc bằng lửa thiêng cổ ngữ — dấu hiệu của Thần Chủ tối cao từ thuở Thượng Cổ.

Thẩm Ly không nói gì. Ánh mắt hắn bỗng tối lại. Không phải vì sợ… mà là vì hắn bắt đầu run.

Không phải sợ nàng.

Mà sợ chính mình.


Ba ngày sau.

Tin đồn về “ngọc khí hiển thế” lan khắp khu vực khảo cổ. Nhiều học giả, đạo sĩ, kẻ tu hành từ các phái ẩn tu kéo đến Thanh Khâu, xin được tận mắt chứng kiến “vị nữ tử mang khí tức thiên giới”.

Nhưng Lục Uyển tránh tất cả. Nàng biết: nếu đã thức tỉnh linh lực, thì phần quá khứ còn lại sẽ trỗi dậy sớm. Và nàng cần thời gian — không phải để nhớ, mà để lựa chọn.

Thẩm Ly hầu như không nói chuyện với nàng từ sau đêm đó. Hắn im lặng, trầm mặc hơn bao giờ hết. Nhưng Lục Uyển biết… có gì đó đang thay đổi trong hắn.


Đêm ấy, nàng lại mơ.

Không còn là những giấc mộng lặp lại. Mà là một ký ức chưa từng xuất hiện trước đây.


[Ký ức: Một đêm trước chiến tranh]

Trên đỉnh Cửu Linh, nơi chỉ có hai người được phép đặt chân.

Nàng và hắn, cùng ngồi bên một bờ đá, nhìn xuống biển mây. Trăng treo trên đầu, gió đêm dịu nhẹ.

Thẩm Ly khẽ nói:

“Nếu sau này ta phản bội thiên giới, nàng có giết ta không?”

Nàng nhìn hắn, mỉm cười dịu dàng:

“Nếu chàng phản bội vì ta, thì giết chàng hay không đâu còn quan trọng.”

“Vậy nếu ta biến thành ma?”
“Thì ta sẽ vẫn ở bên chàng.”
“Kể cả khi cả thiên giới muốn ta chết?”
“Kể cả khi cả ba cõi diệt vong vì ta.”

Hắn nhìn nàng. Và trong khoảnh khắc ấy, nàng biết — họ là tất cả của nhau. Không ngai vị, không danh phận, chỉ có họ… và lời hứa chưa kịp giữ.


Lục Uyển choàng tỉnh, nước mắt trào ra như thác.

Nàng nhớ hết rồi.

Không phải chỉ là ký ức. Mà là lý do nàng đã chọn từ bỏ tất cả. Nàng từng hứa sẽ ở bên hắn… nhưng lại là người xuống tay phong ấn. Và cái giá phải trả là nghìn năm hắn sống trong bóng tối, một mình đối mặt với oán hận không thể giãi bày.

Bây giờ, oán hận ấy đã có hình hài. Đã có giọng nói. Đã có… mục tiêu: diệt sạch thiên giới, và… xóa sạch nàng.


Sáng hôm sau, bầu trời Thanh Khâu chuyển màu tím. Gió nổi lên dữ dội. Các linh khí trong vùng chấn động, như có thứ gì đó cổ xưa và tà ác vừa thức tỉnh.

Lục Uyển và Thẩm Ly cùng nhận ra — phần hồn ma trong hắn đang quay lại.

Thẩm Ly bị sốt cao, toàn thân run rẩy. Hắn khóa mình trong căn phòng đá sau núi, không cho ai vào.

Nhưng đêm đến, Lục Uyển phá cửa xông vào.

Hắn nằm đó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mắt đỏ rực. Trên ngực hắn hiện ra phù ấn vỡ nát — dấu hiệu phần ma đang cắn ngược lại chủ thể.

“Ra ngoài!” hắn gầm lên. “Nàng không được ở đây!”

Nàng bước tới, đặt tay lên trán hắn. “Im đi.”

Luồng sáng từ lòng bàn tay nàng tỏa ra, chạm vào tâm mạch hắn. Ngọc trượng bay lên, xoay tròn trong không khí, tạo thành một vòng pháp trận. Nàng dùng máu của mình, vẽ lại phong ấn.

Thẩm Ly hét lên đau đớn. Máu đen trào ra từ miệng. Nhưng hắn không đánh nàng. Không hề chống cự. Hắn chỉ nắm chặt lấy tay nàng, dù đang bị thiêu cháy từ bên trong.

“Đừng…” hắn thì thầm, “…đừng lại tự giam mình vì ta…”

Nàng nói, từng chữ như dao cắt cổ họng:

“Kiếp trước ta đã bỏ chàng… Kiếp này, dù phải chết — ta cũng không rời đi.”

Pháp trận bùng sáng.

Ánh sáng trắng xóa cả căn phòng.

Rồi mọi thứ rơi vào tĩnh lặng.


Khi tỉnh lại, Thẩm Ly đang nằm gối đầu lên đùi nàng. Pháp trận biến mất. Phần hồn ma tạm thời bị áp chế. Nhưng nàng biết — đó chỉ là tạm thời.

Hắn mở mắt.

“Nàng khóc à?”

Nàng mỉm cười, nước mắt vẫn rơi. “Chàng… đau không?”

Hắn cười khẽ, bàn tay vươn lên, chạm vào má nàng. “Đau. Nhưng không bằng lúc thấy nàng đứng ở phía bên kia của thanh kiếm.”

Nàng nắm tay hắn, đặt vào ngực mình. “Lần này, ta sẽ không đứng đối diện nữa. Ta sẽ chiến đấu cùng chàng.”

Hắn nhắm mắt, thở một hơi dài. “Nếu đến lúc ta không còn là ta nữa… nàng nhớ lời đã nói hôm ấy.”

Nàng gật đầu. “Nếu chàng là ma, ta cũng sẽ là người giữ lại linh hồn cuối cùng của chàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play