Mùa xuân đến nhanh chóng, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khu vườn trong Thiên Giới, làm những cánh hoa mai rơi rụng lác đác, tựa như những kỷ niệm đã qua của Lục Uyển và Thẩm Ly, dẫu không trọn vẹn nhưng vẫn đẹp đẽ. Mỗi buổi sáng, Lục Uyển thường ngồi trên chiếc ghế đá, đôi mắt hướng ra xa, như tìm kiếm một thứ gì đó trong vô định, nhưng có lẽ điều nàng đang tìm không phải là một nơi, mà là một cảm giác.
Cảm giác yên bình, một cảm giác mà nàng không thể tìm thấy trong suốt những năm tháng chiến tranh, những đau khổ, và những mất mát. Nhưng giờ đây, dù cuộc sống đã tạm ổn định, vẫn có những ngày nàng cảm thấy lạc lõng, như thể cái gì đó chưa đủ, như thể nàng vẫn chưa thể hoàn toàn thả lỏng, vẫn còn vướng bận những nỗi niềm chưa thể giải thoát.
Thẩm Ly vẫn luôn ở bên cạnh nàng, lặng lẽ, kiên nhẫn. Hắn hiểu rằng dù thế giới bên ngoài có yên bình đến đâu, nàng vẫn cần thời gian để xây dựng lại chính mình, để thỏa hiệp với quá khứ, và để yêu lại một lần nữa.
Hôm nay, khi Lục Uyển ngồi bên bờ hồ, mắt nhìn những đoá hoa sen đang nở, Thẩm Ly quyết định đến gần. Hắn không vội vã, không ép buộc, chỉ muốn ngồi bên nàng, cho nàng thấy rằng dù cho có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ luôn ở đó.
"Nàng đang nghĩ gì vậy?" Thẩm Ly nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói ấm áp vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Lục Uyển quay lại, đôi mắt nàng ẩn chứa một sự mơ màng, như thể nàng không thể nào diễn đạt hết những suy nghĩ trong lòng.
“Tôi đang nghĩ về những gì đã qua... những vết thương mà tôi không biết khi nào mới lành lại,” nàng thở dài, giọng nói đầy ưu tư. “Dù chúng ta có vượt qua tất cả, nhưng tôi vẫn không thể thả lỏng hoàn toàn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play