Kẻ đeo mặt nạ bạc đứng bất động giữa rừng sương. Mỗi lời hắn nói như mũi kim cắm sâu vào tim Lục Uyển, nhấn chìm nàng trong một cảm giác bất an không rõ nguồn cơn.

“Ngươi nghĩ hắn vẫn yêu ngươi ư?”
“Không. Hắn sẽ hủy diệt ngươi. Cũng như ngươi từng hủy diệt hắn.”

Lục Uyển siết chặt tay, cố giữ giọng bình tĩnh:

“Ngươi là ai?”

Người đó chậm rãi tiến về phía nàng, từng bước giẫm lên thảm lá mục vang lên âm thanh rợn người. Khi chỉ còn cách vài bước, hắn dừng lại, cúi đầu nhè nhẹ.

“Ngươi từng biết ta. Nhưng ta chết từ cái ngày ngươi chọn đứng về phía thiên giới.”

Lục Uyển lùi lại, linh giác mách bảo có điều rất sai.

Đúng lúc đó, một luồng khí lạnh xẹt qua cổ nàng. Nàng né kịp — móng vuốt sắc như dao cắt sượt qua vai. Máu trào ra, nóng bỏng.

Kẻ đeo mặt nạ đã tấn công.

“Ngươi là yêu vật?!” nàng hét, lùi ra sau, tay cầm lấy một nhánh cây như bản năng.

Hắn bật cười khan, tiếng cười vang vọng như từ cõi chết vọng về. “Không, ta là ký ức bị chôn vùi của hắn. Là thù hận hắn chôn kín mà ngươi không bao giờ chịu nhìn thẳng.”

Hắn lao đến. Lục Uyển gần như vô lực — nàng vẫn chỉ là một phàm nhân, những mảnh ký ức chưa đủ giúp nàng khôi phục pháp lực. Nhưng đúng lúc ấy…

Ầm!

Một luồng lửa xanh nổ tung, chặn đường tấn công của kẻ mặt nạ. Thẩm Ly xuất hiện như sấm sét, tay cầm thanh kiếm ánh xanh lấp lánh — không phải Huyết Linh Kiếm, mà là một kiếm trấn hồn từ thời Thượng Cổ.

“Cút,” hắn lạnh lùng, giọng trầm đến đáng sợ. “Đây là chuyện giữa ta và nàng. Ngươi không được phép chen vào.”

Kẻ đeo mặt nạ khựng lại, cười khẩy. “Ngươi tưởng vẫn kiểm soát được ta sao, Thẩm Ly? Ngươi tưởng phong ấn đó còn hiệu lực?”

Rồi hắn tan thành khói đen, biến mất vào rừng rậm, để lại không gian chìm trong tĩnh lặng u uất.

Thẩm Ly quay sang Lục Uyển. “Nàng bị thương.” Hắn quỳ xuống, đưa tay định chạm vào vết cắt trên vai nàng.

Nhưng nàng gạt tay hắn ra.

“Ngươi nói xem,” giọng nàng run rẩy, “hắn là ai? Sao hắn nói… hắn là thù hận của ngươi?”

Thẩm Ly im lặng rất lâu. Mắt hắn nhìn nàng, như nhìn xuyên qua thời gian, như thể đang đấu tranh với bản thân.

Cuối cùng, hắn nói:

“Là phần hồn mà ta đã đánh mất… sau cái đêm nàng phong ấn ta.”


Đêm đó, Thẩm Ly kể cho nàng nghe một bí mật chưa từng nói với ai. Rằng trong trận chiến cuối cùng năm đó, khi hắn bị giam trong Động Luân Hồi, hồn phách bị xé làm hai phần:

Một phần ôn hòa, còn giữ nhân tính, được nàng phong ấn bằng trượng ngọc.

Phần còn lại, đầy oán khí và căm thù, bị ma giới thu giữ, nuôi dưỡng thành một “thân hồn thù.”

Và giờ, phần "bóng tối" ấy đã thoát ra khỏi trấn hồn giới. Nó muốn kéo hắn trở lại làm Ma Vương, như đúng thân phận hắn bị thiên giới khước từ.

“Ta đã kháng cự nó hơn một nghìn năm,” Thẩm Ly nói, mắt đỏ rực. “Ta từng hận nàng, đúng. Nhưng ta cũng từng yêu nàng đến mức chấp nhận tan hồn nát vía để nàng được sống.”

“Vậy tại sao chàng lại trở về?” nàng hỏi.

“Vì ta muốn biết…” hắn nhìn nàng, giọng khẽ như gió, “…nếu hôm đó nàng không xuống tay, vì sao nàng vẫn để ta bị phong ấn?”

Lục Uyển cắn môi. Nàng không thể trả lời. Vì đó là lựa chọn đau đớn nhất đời nàng: nàng không thể cứu hắn mà vẫn giữ lấy thiên giới. Nàng đã chọn cách... bỏ cả hai.

Thẩm Ly đứng dậy, ánh mắt giờ đây không còn sót lại tia dịu dàng nào nữa.

“Nếu phần bóng tối ấy quay lại... ta không chắc mình sẽ thắng một lần nữa.”

“Vậy chúng ta phải phong ấn nó lại,” nàng nói.

Hắn cười nhạt. “Chúng ta? Nàng còn là ai trong thế giới này? Một phàm nhân không pháp lực, không ký ức đầy đủ, không ngai vị. Nàng còn có gì để chống lại nó?”

Nàng ngẩng đầu, mắt sáng rực.

“Có một điều ta vẫn còn: là người từng yêu chàng.”

Gió nổi lên. Lá bay quanh họ như những mảnh ký ức bị chôn vùi giờ sống dậy. Không khí chấn động, một cảm ứng lạ bừng lên trong máu nàng — một tầng linh lực cổ xưa bắt đầu lay động.

Thẩm Ly sững người.

“Nàng đang… thức tỉnh?”

Lục Uyển nhắm mắt.

Và lần đầu tiên trong kiếp này, ngọc trượng từ thời Thượng Cổ — vốn là vật thất lạc — hiện ra trong tay nàng như được triệu hồi từ cõi hư vô.

Thẩm Ly lùi lại một bước. “Không thể nào... Phong ấn ngọc đã mất rồi…”

Nàng mở mắt. Giọng vang vọng như từ tầng trời rơi xuống.

“Nếu số phận bắt ta phong ấn chàng một lần nữa, thì kiếp này — ta sẽ không để ai chạm đến chàng, kể cả là... chính ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play