Lục Uyển không ngủ. Không thể.
Câu nói cuối cùng của Thẩm Ly cứ xoáy mãi trong đầu nàng:
“Vì tôi yêu cô. Nhưng tôi cũng hận cô.”
Trái tim nàng co thắt.
Nếu là yêu... thì tại sao là giết?
Nếu là hận... thì tại sao trong mắt hắn vẫn có ánh buồn như muốn nắm lấy tay nàng thêm một lần nữa?
Ngày hôm sau, cả đoàn tiếp tục xuống khu di tích sâu hơn. Khi bức tường đá phía sau điện thờ được khai mở, một bức phù điêu kỳ lạ hiện ra.
Từng nét điêu khắc như sống lại dưới ánh sáng.
Một nữ thần mặc xiêm y trắng ngồi trên ngai cao, tay cầm ngọc trượng, đôi mắt khắc khoải nhìn về phương xa. Bên dưới nàng là một người đàn ông trong bộ giáp đen, quỳ gối, đầu cúi thấp — giữa hai người là một thanh kiếm cắm thẳng xuống đất, chia họ thành hai nửa thế giới.
Không ai khác ngoài… họ.
Một giọng nói vang lên trong đầu Lục Uyển như sấm dội:
“Đó là ta… và hắn.”
Lần đầu tiên, ký ức ùa về như vỡ đê.
Ngọc Minh Điện năm ấy chìm trong chiến hỏa. Các cánh cổng trời đồng loạt mở ra, từng đàn tiên binh mang lệnh truy sát một người: Thẩm Ly.
Hắn đứng trên bậc thềm đá trắng, khắp người đẫm máu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía nàng.
“Vì sao?” nàng hỏi, thanh âm run rẩy.
“Vì ta không muốn làm con rối của thiên giới nữa,” hắn đáp. “Vì nàng… đã chọn vương vị thay vì ta.”
Nàng cắn răng, nắm chặt trượng ngọc. “Thẩm Ly, ta không phản bội chàng. Nhưng ta là Thần Chủ. Ta không thể vì một người mà phản lại cả cõi trời!”
Hắn bật cười, giọng cười thê lương. “Nàng có thể. Nàng chỉ không muốn.”
Một tia sét từ thanh kiếm của hắn giáng xuống, xé toạc mặt đất giữa họ.
“Thẩm Ly, đừng ép ta…” nàng nghẹn ngào.
Nhưng hắn đã rút kiếm, đôi mắt không còn ánh sáng của chàng trai năm xưa nàng từng cứu khỏi vực sâu. Giữa trăm ngàn quân tiên, hắn một mình nghênh chiến. Và cuối cùng, chính nàng đã giáng một đòn kết liễu, nhốt hắn vào Động Luân Hồi, xóa sạch linh hồn hắn khỏi thiên giới.
Và nàng… cũng bỏ lại ngai vị, tự đoạn thần lực, đầu thai làm phàm nhân.
Lục Uyển ngã khụy trước phù điêu.
Mọi người quanh đó hoảng hốt chạy lại, nhưng nàng không nghe thấy gì. Trong đầu nàng chỉ còn một hình ảnh: hắn ngước mắt nhìn nàng lần cuối, máu chảy từ khóe miệng, hỏi một câu:
“Nếu cho nàng chọn lại, nàng sẽ vẫn giết ta chứ?”
Khi mở mắt, nàng đang nằm trong một căn phòng nhỏ tại nhà khách. Người đầu tiên nàng nhìn thấy là… Thẩm Ly.
Hắn đang ngồi bên cạnh, tay đặt hờ lên thành giường, mắt nhắm lại. Lần đầu tiên, nàng nhìn kỹ gương mặt ấy ở cự ly gần đến thế. Vẻ lạnh lùng của hắn hóa ra lại chỉ là lớp băng bên ngoài. Phía sau là những nếp nhăn nơi khóe mắt — dấu vết của những đêm dài không ngủ, của những vết thương không lành từ bao kiếp trước.
Nàng khẽ gọi: “Thẩm Ly.”
Hắn mở mắt, ánh nhìn đầy mệt mỏi.
“Cô nhớ rồi sao?”
Nàng gật đầu. “Một phần. Nhưng đủ để hiểu…”
Hắn chờ nàng nói tiếp, nhưng nàng chỉ im lặng. Mãi sau, Lục Uyển mới khẽ hỏi, “Tại sao… ta không giết chàng?”
Thẩm Ly nhìn nàng như thể không tin vào tai mình. “Cô nghĩ là mình không giết tôi?”
Nàng lắc đầu, ánh mắt sáng lên: “Không. Ta chỉ phong ấn chàng. Ta không nỡ giết.”
Im lặng bao trùm căn phòng.
Rồi hắn đứng dậy, chậm rãi tiến đến bên cửa sổ. Ngoài kia, sương mù phủ đầy núi rừng, gió khẽ lay động những ngọn thông già.
“Cô đúng,” hắn nói, không quay lại. “Nàng không giết tôi. Nhưng cũng không cứu tôi.”
Một câu nói. Một sự thật đau lòng hơn cả vạn nhát kiếm.
Chiều hôm đó, Lục Uyển đi lang thang một mình trong rừng, lòng rối như tơ vò. Những ký ức đang dần trở lại, những cảm xúc cũ bắt đầu vỡ vụn, đổ dồn lên trái tim vốn đã yếu mềm của nàng.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ trong rừng sâu:
“Ngươi đã nhớ lại rồi, Thần Chủ.”
Nàng quay phắt lại. Một người mặc áo choàng đen xuất hiện giữa màn sương. Khuôn mặt hắn giấu sau mặt nạ bạc, chỉ có đôi mắt đỏ rực như máu.
“Ký ức là thứ nguy hiểm. Nhất là khi ngươi chưa biết được kẻ thù thật sự là ai.”
Lục Uyển siết chặt tay.
“Ngươi là ai?”
Kẻ đó mỉm cười sau mặt nạ. “Ta là kẻ đã chứng kiến nàng phong ấn hắn, đã nghe lời thề cuối cùng của Thẩm Ly. Ngươi nghĩ hắn vẫn yêu ngươi ư?”
Giọng hắn hóa lạnh như băng.
“Không. Hắn sẽ hủy diệt ngươi. Cũng như ngươi từng hủy diệt hắn.”