“Vì tôi cũng mơ,” anh đáp. “Và trong mơ, tôi là người đã giết cô.”
Câu nói ấy như tiếng sét đánh ngang tai.
Lục Uyển đứng chết lặng trước bàn ăn sáng. Xung quanh vẫn là mùi cháo nóng, tiếng người qua lại, tiếng gió xào xạc ngoài sân — nhưng đối với nàng, tất cả đã biến mất. Chỉ còn lại người đàn ông đang ngồi trước mặt, ánh mắt sâu thẳm và thanh âm như xé toạc tầng mây trong lòng nàng.
“Anh… nói gì cơ?” Giọng nàng khô khốc.
Thẩm Ly ngước mắt nhìn nàng, ánh nhìn không hề dao động. “Cô nghe rõ rồi. Tôi đã mơ cùng một giấc mơ, ba đêm liên tiếp. Trong đó, tôi cầm Huyết Linh Kiếm... và kết liễu mạng sống của một nữ thần.”
Anh ngừng lại, đôi mắt không rời nàng. “Là cô.”
Lục Uyển vô thức lùi lại một bước, nhưng phía sau là bức tường gỗ. Lưng nàng va vào tường, lòng bàn tay lạnh ngắt. Nàng không biết phải phản ứng thế nào. Một nửa trong nàng muốn hét lên rằng đây là chuyện điên rồ. Nhưng nửa còn lại... lại thầm chấp nhận như thể nó vốn dĩ là sự thật.
“Chúng ta… đã từng quen nhau?” nàng khẽ hỏi, gần như là thì thầm.
Thẩm Ly không trả lời ngay. Anh chỉ đứng dậy, nhặt tách trà đã cạn, rồi quay người bước ra khỏi nhà ăn. Nhưng trước khi đi, anh nói:
“Không phải là ‘quen’. Mà là... từng yêu.”
Buổi chiều hôm đó, đoàn khảo cổ đến điểm khai quật sâu hơn trong rừng Thanh Khâu. Một khu vực mới được phát hiện — dưới lòng đất là một đền đá cổ, chôn vùi bởi hàng ngàn năm thời gian và bùn đất. Trên cổng đá khắc hàng loạt phù văn thượng cổ mà chưa ai đọc được.
Ngoại trừ Thẩm Ly.
Anh đứng trước cánh cổng phủ rêu, đưa tay chạm nhẹ vào những ký tự. Mi mắt cụp xuống, thì thầm:
“Ngọc Minh Điện…”
Lục Uyển nghe thấy, lòng khẽ rung lên. Tên gọi ấy... nàng đã từng nghe trong giấc mơ.
“Đây là nơi gì?” nàng hỏi.
Thẩm Ly quay sang, nửa cười nửa buồn: “Nơi một vị thần từng cai quản thiên giới. Nơi nàng ấy ngồi trên ngai bạch ngọc và đưa ra phán quyết cho chúng sinh.”
Ánh mắt anh dừng lại trên nàng, nghiêm túc đến lạnh người: “Là nơi cô từng thuộc về.”
Tối hôm đó, Lục Uyển một lần nữa mất ngủ. Những mảnh vỡ ký ức lởn vởn trong tâm trí nàng. Hình ảnh nàng ngồi trên ngai bạch ngọc, Thẩm Ly quỳ dưới chân, ánh mắt ngập ngụa u uất… rồi cảnh tượng hắn phản bội, cầm kiếm, ánh mắt vô tình…
Rốt cuộc, đâu là thật? Đâu là mộng?
Nàng rời khỏi phòng, đi ra sân sau nhà khách. Không khí núi đêm se lạnh, mùi nhựa cây, mùi sương đêm khiến lòng dịu lại. Nàng ngồi xuống ghế đá dưới gốc cổ thụ, đầu tựa ra sau, ngửa mặt nhìn bầu trời sao.
“Không ngủ được à?”
Giọng Thẩm Ly vang lên sau lưng, trầm thấp như tiếng đàn đêm.
Lục Uyển không quay đầu. “Anh cũng vậy sao?”
Anh bước tới, đứng cạnh nàng, hai tay đút túi áo khoác. Gió nhẹ thổi bay một nhánh tóc của cô, anh định đưa tay vuốt lại nhưng rồi khựng lại giữa không trung, rút về.
“Hồi chiều, anh nói... tôi từng là thần.”
“Ừ.”
“Anh cũng là thần?”
“Không.” Thẩm Ly đáp, mắt nhìn xa xăm. “Tôi là... một nửa thần, nửa ma.”
Lục Uyển quay sang nhìn anh, chờ đợi điều gì đó nhiều hơn.
Thẩm Ly khẽ mỉm cười. “Tôi là con của một thần tướng và một yêu quái. Vì dòng máu lai tạp, tôi không được thiên giới chấp nhận. Dù chiến đấu bao nhiêu trận, lập bao nhiêu công trạng… tôi vẫn chỉ là ‘kẻ mang dòng máu dơ bẩn’ trong mắt họ.”
“Vậy tại sao…” Nàng ngập ngừng, “...tôi lại ở bên anh?”
Anh nhìn nàng. Ánh mắt ấy buồn như đáy vực sâu, pha lẫn cả một chút... biết ơn.
“Vì chỉ có cô là không ghét tôi.”
Câu nói đơn giản ấy lại khiến lòng nàng đau nhói không hiểu lý do. Như thể... nàng từng yêu một người cô độc như thế thật. Từng bảo vệ hắn trước ánh mắt dè bỉu của chúng thần. Từng kiên quyết giữ hắn lại bên cạnh mình, dù cả thiên giới phản đối.
Nhưng…
“Vậy tại sao anh giết tôi?” Lục Uyển thì thầm, đôi mắt rưng rưng. “Nếu tôi đã từng tin anh như vậy…”
Thẩm Ly không trả lời. Mãi sau, anh mới nói, giọng khẽ như gió lướt qua lá:
“Vì tôi yêu cô. Nhưng tôi cũng hận cô.”
Hắn quay người, bỏ lại nàng trong đêm khuya tĩnh mịch, như một cơn gió lạnh lướt qua đời nhau, để lại trái tim rỉ máu và một nghìn câu hỏi không ai trả lời.