Ánh mắt hai người giao nhau trong một khoảnh khắc dài bất thường. Lục Uyển cố giấu bàn tay đang siết chặt lấy vạt áo — tim nàng đập nhanh, không phải vì ngại ngùng mà là… sợ hãi.
Sợ ký ức không tên trỗi dậy.
Sợ giấc mơ kia không chỉ là một giấc mơ.
Thẩm Ly là người đầu tiên phá vỡ im lặng. Anh khẽ gật đầu với nàng, giọng nói thấp, trầm và bình thản như gió sớm:
“Cô là Lục Uyển?”
Cô khẽ gật, lùi một bước như thể để giữ khoảng cách. “Vâng.”
Anh không nói gì thêm, quay lại với văn bia đá trước mặt. Những ký tự cổ rêu phong phủ kín, lạ lẫm và phức tạp — nhưng anh dịch nghĩa trơn tru như thể đó là ngôn ngữ hàng ngày của mình.
Lục Uyển nhìn bóng lưng anh, đột nhiên trong đầu lại hiện lên hình ảnh hắn trong giấc mơ: cũng là bóng lưng cao lớn ấy, cũng là dáng đứng ấy… chỉ khác là tay hắn cầm một thanh kiếm đẫm máu, còn nàng thì gục dưới chân hắn.
Nàng lắc đầu, cố đẩy hình ảnh đó ra khỏi tâm trí.
Không thể nào. Đây là thế kỷ 21. Thế giới này không có thần tiên, càng không có chuyện tiền kiếp. Giấc mơ thì cũng chỉ là mơ.
Nhưng lý trí nàng chưa kịp trấn an thì trái tim đã phản bội. Gần Thẩm Ly, nàng cảm thấy khó thở. Không biết là vì áp lực vô hình hay bởi ánh mắt anh — mỗi lần nhìn nàng, ánh mắt ấy sâu hun hút như vực thẳm, chất chứa điều gì đó không thể gọi tên.
Tối hôm đó, đoàn khảo cổ tạm trú tại một nhà khách cũ kỹ dưới chân núi. Đêm yên ắng, rừng rậm ngoài kia thỉnh thoảng vang lên tiếng cú kêu.
Lục Uyển không tài nào ngủ được. Giấc mơ đêm nay lại đến — nhưng lần này khác.
Nàng không còn là người bị giết.
Trong giấc mộng, nàng đứng trong một đại điện bằng bạch ngọc. Phía trước là ngai vàng lơ lửng giữa không trung, ánh sáng như chảy từ trời xuống. Nàng mặc trường bào màu trắng, đầu đội vương miện, tay cầm ngọc trượng.
Bên dưới là hàng trăm thần tiên cúi đầu, nhưng nàng không nhìn họ. Ánh mắt nàng chỉ nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở bậc thấp nhất của điện — ánh mắt ấy chứa đầy bi thương.
“Thẩm Ly,” nàng gọi tên người ấy, giọng run rẩy, “ngươi là người cuối cùng ta tin tưởng. Vậy mà…”
Kẻ tên Thẩm Ly ấy — chính là hắn. Khuôn mặt hắn giống hệt người trong hiện tại, chỉ khác là mắt đỏ rực như máu, tay cầm thanh trường kiếm màu đen — Huyết Linh Kiếm.
“Ngươi vì một nữ nhân phàm trần... mà phản bội cả Thiên Giới?”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt không dao động: “Ta chưa từng phản bội. Ta chỉ... yêu sai người.”
Ngay khoảnh khắc đó, toàn thân nàng chấn động, đầu đau như búa bổ.
Giấc mộng tan biến.
Lục Uyển choàng tỉnh, thở dốc, bàn tay vô thức ôm lấy ngực. Trán nàng ướt đẫm mồ hôi, trong lòng ngổn ngang hàng trăm câu hỏi.
Yêu sai người? Là ai yêu ai? Là ai phản bội ai?
Và câu hỏi lớn nhất: Tại sao nàng lại nhớ rõ những điều chưa từng xảy ra?
Sáng hôm sau, khi nàng xuống nhà ăn, Thẩm Ly đã ngồi ở đó, tay cầm tách trà nóng. Nhìn thấy nàng, anh chỉ nói một câu nhẹ tênh:
“Cô mơ thấy gì chưa?”
Câu hỏi như một nhát kiếm. Lục Uyển sững người, thì thầm: “Sao anh hỏi vậy?”
Ánh mắt anh khẽ nheo lại, dường như có chút tiếc nuối, cũng có chút giễu cợt chính mình.
“Vì tôi cũng mơ,” anh đáp. “Và trong mơ, tôi là người đã giết cô.”