Sau trận chiến khốc liệt, thế giới xung quanh Lục Uyển dần trở lại bình yên. Những hồn ma đã được giải phóng, và Vô Minh — kẻ từng là thủ lĩnh của đám bóng tối — giờ đây chỉ còn là một linh hồn tội lỗi, không còn sức mạnh để làm hại ai nữa. Nhưng sự yên bình này chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, bởi bóng tối không chỉ tồn tại trong những thế lực bên ngoài, mà còn ngay trong trái tim mỗi người.
Lục Uyển ngồi bên bờ hồ trong cung điện, nhìn vào mặt nước phẳng lặng. Ánh sáng từ mặt trời lúc chiều tà phản chiếu lên bề mặt nước, tạo ra những gợn sóng nhỏ, giống như những ký ức đã qua, vĩnh viễn không thể nào quên. Mọi thứ đã thay đổi, nhưng cảm giác trống vắng trong lòng nàng vẫn không thể xóa đi được.
Một bước chân nhẹ nhàng vang lên, kéo Lục Uyển ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Thẩm Ly bước đến, trong tay hắn là một đoá hoa sen trắng, cánh hoa mềm mại như chính lời nói mà hắn muốn thốt lên. Hắn dừng lại một chút, rồi khẽ cúi người, đưa hoa về phía nàng.
“Nàng không còn sợ ánh sáng nữa sao?” Thẩm Ly nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt hắn đầy tình cảm và lắng đọng.
Lục Uyển quay lại, đôi mắt nàng mơ màng, như đang tìm kiếm một cái gì đó trong không gian xung quanh. Ánh mắt của Thẩm Ly làm nàng cảm nhận được một sự ấm áp mà nàng đã lâu lắm không thể tìm thấy.
“Tôi không sợ ánh sáng,” Lục Uyển nói, giọng nàng nhẹ nhàng như gió thu. “Nhưng ánh sáng cũng khiến tôi nhớ lại tất cả những đau đớn đã qua. Nó không chỉ là sự chữa lành, mà đôi khi lại là một vết sẹo, nhắc nhở tôi về những sai lầm.”
Thẩm Ly im lặng, không nói gì thêm. Hắn hiểu rằng Lục Uyển không dễ dàng tha thứ cho những tổn thương mà nàng đã trải qua. Hắn biết nàng yêu hắn, nhưng cũng biết rằng tình yêu đó không đủ để chữa lành những vết thương sâu trong trái tim nàng. Những vết thương mà hắn chính là nguồn cơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT